Chương 3: (Vô Đề)

Edit: Sắc Team

Beta: BRANDY

Sau khi đưa Mạnh Trạch về nhà, Lệ Khôn lập tức quay lại đơn vị.

Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống.

Trên sân huấn luyện chỉ có một mình anh đang bám vào xà đơn luyện tập.

Hơi thở Lệ Khôn bình ổn, trong lòng yên lặng đếm: "……299, 300."

Sau đó nhảy xuống, vung tay hoạt động gân cốt, vì nóng nên chiếc áo ngắn tay bị anh cởi bỏ để lộ ra cơ bụng mạnh mẽ đang rịn ra từng lớp mồ hôi.

"Lệ ca." một bóng người từ phía ký túc xá chạy tới, Lâm Đức thân hình cao gầy, làn da ngăm đen vì phơi nắng, khuôn mặt đen đen hồng hồng trông như củ khoai lang đang luộc dở.

"Đúng thật là anh sao, còn cứ tưởng là mình hoa mắt cơ." Lâm Đức đứng yên, sờ đầu cười ngây ngô: "Em vừa hết phiên đứng gác. Anh không về nhà nghỉ ngơi sao? À, đúng rồi, em vừa lấy được ở nhà ăn hai cái màn thầu, anh muốn ăn không?"

Lệ Khôn đẩy hộp cơm được đưa tới qua: "Không cần." Sau đó vừa mặc áo vừa nói: "Ngày kia hội nghị bắt đầu, trong hai ngày tới tôi sẽ ở trong đơn vị, có một số vấn đề cần chú ý, phải cẩn thận nhắc nhở cho các cậu."

Lâm Đức đi song song với anh, nhét một miếng màn thầu vào miệng, lúng búng nói: "Anh, anh mới từ Afghanistan về, lại tiếp nhận ngay một nhiệm vụ mới, đừng nên lao lực quá, phải chú ý sức khỏe hơn."

Lệ Khôn liền đập một cái lên đầu cậu ta: "Trên mặt tôi đều là màn thầu cậu phun ra, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, trong khi ăn cấm không được nói chuyện."

Lâm Đức ngay lập tức ngậm miệng, nhét hết đống màn thầu còn lại vào trong miệng, sau đó đứng nghiêm, giơ chào theo kiểu nghi thức quân đội: "Rõ!"

Nhưng động tác đó không duy trì được bao lâu.

Lâm Đức không nhịn được, "Phụt" một tiếng, toàn bộ màn thầu đều phun ra ngoài.

Mặt mày cậu ta ủ ê, "Báo, báo cáo, màn thầu nhiều quá, không nuốt xuống được."

Lệ Khôn cười nhẹ đạp cậu ta một cái: "Được rồi, ăn đi."

Bốn năm trước Lâm Đức được điều đến trong đội của anh, cậu ta từ nông thôn tới, tính tình chất phác, trong nhà nghèo khó, không đủ ăn nên vô cùng gầy gò. Bốn năm nay Lệ Khôn một tay bồi dưỡng cậu tiểu binh này, đến bây giờ cậu ta đã có thể vững vàng độc lập đảm đương nhiệm vụ.

Lệ Khôn nhìn Lâm Đức, cậu nhóc gầy gò năm xưa, bây giờ đã trở nên rắn rỏi, ngăm đen, rắn chắc.

Anh hơi thất thần, dẫm lên ánh trăng bạc mà bước đi.

Đột nhiên, Lệ Khôn hỏi một câu không đầu không đuôi: "Lúc cậu đến nơi này, bao nhiêu tuổi?"

Lâm Đức: "Mười tám tuổi ạ."

Lệ Khôn sửng sốt nửa giây, sau đó cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên trong đầu hiện ra một khuôn mặt khác.

Ai mười tám tuổi cũng đều trẻ trung, nhiệt huyết, kiêu ngạo.

Chỉ là người kia, lại có thêm một phần khí chất chỉ của riêng mình cô.

Lớn lên vô cùng xinh đẹp, nhưng tính tình cũng thật là đanh đá.

Dám từ trên tường gạch cao hai mét trèo ra ngoài.

Dám chạy tới đơn vị, trực tiếp báo tên, nói: "Em tới tìm anh đấy!" 

Lệ Khôn đáp lại không mấy dịu dàng: "Tìm tôi có việc gì?"

"Em muốn gặp anh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!