Chương 2: (Vô Đề)

Edit: Sắc Team

Beta: BRANDY

Mạnh Trạch vươn đầu vào trong xe, nhìn chăm chú, xác nhận mình đúng là  không nhìn nhầm người, liền đập một cái lên cửa xe.

"Không sai, đúng thật là em! Aizz, anh nói này Tiểu Thần, em đúng là cái đồ vô tâm vô tính, trở về cũng không thông báo một tiếng?"

"Không phải em muốn tạo bất ngờ cho mọi người hay sao." Nghênh Thần vừa cười vừa thò người ra, hướng phía trước tán gẫu với Mạnh Trạch: "Ồ, ghế phụ không có bạn gái ngồi sao?"

Động tác này của Nghênh Thần khiến khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, một mùi hương dịu nhẹ dâng lên. Lệ Khôn vẫn ngồi im bất động, chỉ có lông mày nhíu lại rất nhẹ.

Mạnh Trạch sang sảng cười: "Em đã quay về rồi, ghế phụ làm sao dám cho người khác ngồi." Lại tiếp tục nói: "Anh mời em một bữa, chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay luôn đi, gọi cả bọn Tiểu Triệu đến, biết em trở về, đảm bảo đám người này sẽ mừng phát điên lên được."

Lệ Khôn nãy giờ vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên nói: "Còn định buôn dưa đến bao giờ? Dịch xe! Cản đường, xe đằng sau không đi được."

Mạnh Trạch thoáng nhìn về hướng cổng lớn, vô cùng thành thật, vô tội nói: "Nhưng phía sau không có xe mà."

Sắc mặt Lệ Khôn lập tức trầm xuống.

Nghênh Thần thấy anh chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, không nói một tiếng nào liền đẩy cửa, tự giác xuống xe. Cô tiến về phía Mạnh Trạch: "Thay đổi thời gian đi, buổi sáng em vừa xuống máy bay xong phải đến công ty làm một ngày, mệt mỏi lắm."

Mới nói được một nửa, một tiếng "Oanh" vang lên, Chiếc xe Jeep màu đen của Lệ Khôn kiêu ngạo phóng đi, khiến Nghênh Thần hít đầy một miệng khói.

Mạnh Trạch nhìn theo chiếc xe kia, ý vị thâm trường xì một tiếng. Sau đó liếc mắt về phía Nghênh Thần, cẩn thận xem xét phản ứng của cô.

Bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên trong một đại viện, là các tiểu đồng chí cách mạng hàng thật giá thật, hiểu rõ tường tận gốc gác của nhau, đừng nói tính tình tâm tính, ngay cả buổi tối nhà ai ăn thịt kho tàu, khi đó cũng đều biết rõ.

Càng đừng nói đến khoảng thời gian oanh oanh liệt liệt kia giữa Nghênh Thần và Lệ Khôn.

Mạnh Trạch vốn là người hoạt bát, khéo léo, hiểu lòng người, nhưng lúc này cũng không dám manh động, cẩn thận quan sát sắc mặt cô em gái thân thiết, không nói thêm gì nữa.

Cũng may Nghênh Thần coi như không có việc gì xảy ra, tươi cười hớn hở nói:"Vậy em đi trước, hôm nào ăn cơm, sẽ báo lịch trình công tác với anh."

Mạnh Trạch ở phía sau gọi với theo: "Định đi đâu? Anh đưa em đi."

Nghênh Thần không quay đầu lại, giơ tay lên vẫy vẫy: "Về thăm bố già ở nhà."

Cũng đúng, đã về đến đại viện, chẳng lẽ không về qua nhà.

Mạnh Trạch cũng không theo nữa.

Nhìn chiếc xe phóng đi đã đi xa không thấy bóng dáng nữa, Nghênh Thần mới dừng bước chân, xoay người, đổi hướng đi.

Cô không về nhà, mà đi đến chung cư Quỳnh Ngọc.

Chung cư này là do tập đoàn nơi cô làm việc phân cho, sạch sẽ gọn gàng. Hành lý đã được mang đến từ ngày hôm trước, Nghênh Thần bèn thu dọn một hồi, bận rộn mãi mới xong, nhìn thời gian còn chưa đến 8 giờ.

Đang nhàn rỗi, điện thoại chợt vang lên, là Mạnh Trạch gọi tới, đầu dây bên kia vang lên tiếng nhạc ồn ào.

"Người đều đã gọi đến đông đủ cho em rồi, nhắn anh địa chỉ, hai mươi phút nữa đến đón em."

Âm thanh bên kia quá lớn, Nghênh Thần dịch điện thoại ra xa, nhíu mày nói: "Không phải đã bảo lùi thời gian rồi sao?"

"Em chỉ nói lùi thời gian ăn cơm, đây là ca hát, không ảnh hưởng gì mà."

Được lắm, nói có sách mách có chứng.

Buổi tối Mạnh Trạch đổi một chiếc siêu xe BMW màu xanh, vô cùng phù hợp với khí chất khoe mẽ của anh. Thấy Nghênh Thần, Mạnh Trạch cười ha hả mở cửa xe cho cô, lại còn khoa trương tỏ vẻ quý ông lịch lãm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!