Chương 18: (Vô Đề)

Edit: Sắc Team

Beta: BRANDY

Thứ bảy, Lệ Khôn thức dậy từ rất sớm.

Thời gian hẹn với Nghênh Thần là 9h rưỡi.

Rửa mặt xong anh bắt đầu thay quần áo. Quần áo đã được lựa chọn kỹ càng từ hôm qua đang được treo ngay ngắn trong tủ.

Lệ Khôn duỗi tay lấy, nhưng duỗi được một nửa lại khựng lại.

Sau một đêm, lý trí lại một lần nữa trở lại.

Buổi hẹn này có ý nghĩa như thế nào, anh không phải là không biết.

Nghênh Thần từ Hàng Châu trở về, tâm ý của cô rõ ràng như vậy, cá tính thẳng thắn nhiệt tình của cô vẫn giống y hệt như năm cô vẫn còn mười tám tuổi.

Mọi người đều nói, không ai sẽ vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ.

Nhưng thực ra, con người ta lại càng dễ dàng tiếp tục ngã xuống ở chính chỗ đó.

Lệ Khôn vốn cho rằng chính mình có thể vượt qua, nhưng vừa nhìn thấy cô, thấy những biểu cảm quen thuộc khi dịu dàng, lúc xấu tính, nụ cười rực rỡ của, bộ dáng yếu đuối, nhưng ánh mắt kiên cười ngang ngạnh khi khóc của cô, những tâm tư kìm nén bấy lâu nay của anh cứ thế mà bộc phát hết ra.

Dù sao thì anh đã từng dành hết tất cả tâm tư tình cảm thuần khiết nhất của mình, nồng nhiệt nhất của mình dành cho cô gái này. Cô gái tên Nghênh Thần là tình yêu tuổi trẻ của anh, là cô gái duy nhất anh yêu, là bóng hình duy nhất trong tim anh, giờ vẫn thế. 

Thật khó để có thể quên.

Tâm tư Lệ Khôn nặng trĩu, anh nặng nề thở dài một tiếng.

Điện thoại đang đặt trên bàn bỗng dưng vang lên, thông báo có tin nhắn mới, là tin nhắn của Nghênh Thần.

[Em đợi anh ở dưới cổng khu chung cư.]

Qua màn hình cũng có thể cảm nhận được cô sợ anh sẽ thất hẹn nên rất cẩn thận, dè dặt.

Những suy nghĩ ngổn ngang vừa rồi, bỗng dưng bay biến hết.

Lệ Khôn hồi thần, lập tức trả lời: [Anh xuống ngay.]

Trả lời Nghênh Thần xong mới phát hiện, trong điện thoại còn một cái tin nhắn chưa được đọc.

Là của Lý Hâm Uyển.

[Anh họ, mẹ bảo em nhắc anh, đừng quên thứ sáu về nhà, mẹ với anh cùng đi thăm bác.]

Lệ Khôn vẫn nhớ việc này, lần trước đã hẹn với Lệ Mẫn Vân, nói thứ sáu cùng đến viện điều dưỡng thăm ba.

Nói đến Lệ Minh Viễn, ông quả thật xứng với cái danh ngựa chiến cả một đời, kiên định, chính trực, hữu tình đạt lý, trung thực, cái gì cũng rõ ràng minh bạch. Những tính cách, phẩm chất tốt đẹp của Lệ Khôn, hầu như là đều được thừa hưởng từ ba mình.

Trước khi Lệ Minh Viễn xảy ra chuyện, chức vị của ông hiển hách, tình cảm với vợ vô cùng tốt đẹp, ông là điển hình cho hình tượng người đàn ông mạnh mẽ lại chung tình. Nhưng từ sau khi mẹ của Lệ Khôn qua đời, con người rắn rỏi ấy rốt cuộc cũng bị sụp đổ, không thể gượng dậy nổi nữa.

Mấy năm nay ông bị căn bệnh Alzheimer"s (1) hành hạ. Dù cho Lệ Khôn có đứng ở trước mặt, thì Lệ Minh Viễn cũng không nhận ra được đó là con ông.

Lại có một tin nhắn của Lý Hâm Uyển gửi tới:

[Đúng rồi anh họ, lần sau nhớ gọi chị Trâu Đình tới nhà cùng ăn cơm nha.]

Lệ Khôn đọc xong, liền xóa luôn tin nhắn này, không trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!