Chương 17: (Vô Đề)

Edit: Sắc Team

Beta: Brandy

Nghênh Thần nhảy xuống khỏi người Lệ Khôn, kéo dãn ra khoảng cách giữa hai người, Lâm Đức nâng tay lên che mắt.

Lệ Khôn đi đến bên cạnh Lâm Đức ngồi xổm xuống, "Được rồi đừng che nữa."

Đầu ngón tay Lâm Đức tách ra, để lộ đôi mắt ngây ngô chớp chớp.

Lệ Khôn buồn cười nói, "Đứng dậy đi."

Nghênh Thần xách đồ ăn vào phòng bếp: "Để chị giúp em."

Lâm Đức đứng dậy, tay phủi phủi mông, "Chị, em làm ếch trâu cho chị ăn nha, lại hầm thêm cả một con vịt to nữa."

Nghênh Thần: "Cậu còn biết làm thịt ếch trâu sao?"

Lâm Đức: "Ha ha, em còn biết mổ heo nữa kìa."

Không khí khôi phục lại như bình thường.

Phòng bếp hơi nhỏ, Lâm Đức đuổi Lệ Khôn đi ra ngoài: "Đội trưởng anh đi ra ngoài được không? Ở trong này chỉ tổ chật chỗ."

Lệ Khôn lấy củ khoai tây gõ gõ vào đầu cậu ta: "Muốn hít đất sao?"

Lâm Đức xắn tay áo lên: "Muốn muốn muốn, cơm nước xong muốn làm gì thì làm."

Lệ Khôn bị đuổi ra ngoài phòng khách.

Lâm Đức ngó ngó ra bên ngoài rồi mới nhỏ giọng nói với Nghênh Thần: "Chị, đừng lo, em sẽ giúp chị."

Nghênh Thần đang rửa hành: "Hả?"

Lâm Đức: "Em sẽ làm tình báo cho chị, cả ngày em đều cùng ở một chỗ với Lệ đội trưởng."

Nghênh Thần vui vẻ, giơ tay ra trước mặt cậu búng một cái, những giọt nước theo tay cô bắn ra: "Cậu được lắm."

Lâm Đức vỗ ngực, "Cứ để em lo hết cho —— Lệ ca thích nhất là tắm rửa, năm ngoái khi bọn em đi tập huấn ở Mạc Hà, điều kiện gian khổ không có nước ấm, anh ấy xách cái thùng ra bên ngoài nhặt đầy băng đá về, đợi tan ra hết sau đó trực tiếp tắm luôn."

Nghênh Thần cúi đầu cười: "Sạch sẽ như vậy sao?"

Lâm Đức: "Trong đội chúng em tự so đấu với nhau, anh ấy luôn luôn là người nhanh nhất, giỏi nhất."

"Cậu nói cái gì vậy?" Giọng nói của Lệ Khôn đột nhiên vang lên.

Lâm Đức lập tức khẩn trương, xoay người đứng nghiêm giơ tay chào: "Báo cáo đội trưởng, nói anh thích tắm rửa! Cứ đúng giờ là  đi tắm!"

Lệ Khôn trầm mặt, giơ chân lên định đá cậu ta.

Lâm Đức chạy nhanh trốn ra đằng sau lưng Nghênh Thần, to gan lớn mật nói: "Đá đi, anh cứ thử đá xem."

Nghênh Thần đứng đối diện với Lệ Khôn, tay trái đang cầm hành, nổi lên tính nghịch ngợm, vẩy vẩy lá hành lên người anh khiến trên mặt anh bị bắn toàn nước.

Lệ Khôn chớp mắt, lông mi anh vừa đen vừa dài, cứ như một chiếc quạt nhỏ trên mí mắt.

Nghênh Thần nhướng mày, quay đầu nói với Lâm Đức: "Không phải sợ, có chị bảo vệ cậu."

Mọi chuyện đều bình yên, chậm rãi phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!