Cái ôm này đến quá đột ngột, khiến Nghênh Thần cũng ngây ngốc.
Lệ Khôn bối rối định buông tay, hai tay Nghênh Thần nắm chặt, dán chặt lên người anh, ngực kề ngực, bụng kề bụng, chỉ thiếu mỗi không nhảy lên người anh nữa.
Vậy nhưng cuối cùng vẫn không đấu lại được với sức lực của đàn ông.
Trong mắt Nghênh Thần như được châm lên một ngọn lửa hy vọng.
Lệ Khôn cũng không phải loại người dám làm không dám nhận, anh nghĩ nghĩ, thành thật nói: "Nghênh Thần, quên đi rất khó khăn —— em, mẹ tôi, gia đình em."
Nghênh Thần: "Chuyện kia em thật sự không ……"
"Tôi biết, em không phải cố ý." Lệ Khôn cắt đứt lời nói của cô, "Nhưng lại có thể làm gì? Tôi cũng không phải giận chó đánh mèo, căn bệnh kia của mẹ tôi, mắc phải, cũng không sống được bao lâu, huống hồ bà còn bị nặng như vậy. Tôi sẽ không đem quy luật tự nhiên đổ trách nhiệm lên đầu ai cả."
Nghênh Thần bỗng nhiên vô cùng buồn bã.
Ngữ khí Lệ Khôn bình tĩnh, nhưng chính cái kiểu bình tĩnh kiềm chế này, lại khiến cho Nghênh Thần phải vô cùng đau lòng.
"Tuy rằng khi ấy bác sĩ nói, dù có phẫu thuật ghép thận, tỉ lệ thành công cũng chưa đến một nửa, khó có thể sống đến một năm, nhưng. Đây cũng không thể trở thành lý do cho nhà các người, lý do cho nhà các người cướp đoạt được."
Lệ Khôn nói: "Người nhà của thủ trưởng là người, nhưng mẹ tôi, cũng là một sinh mệnh bình đẳng."
Nghênh Thần nhìn anh, có chút áy náy, có chút ủy khuất, còn có chút không cam lòng.
Chút tính toán của cô, làm sao qua mắt được Lệ Khôn, anh bị chuyện của mấy năm trước khiến cho vô cùng suy sụp, chuyện đã qua rồi, hiện tại cũng không thể quay lại.
Vì thế anh quyết tâm nói hết: "Nghênh Thần, tự hỏi lương tâm của em, khi đó, biết tình hình của nhà tôi, em không hề có mưu tính gì sao?"
Nghênh Thần còn chưa kịp trả lời, Lệ Khôn đã thay cô đáp lời: "Em bóng gió hỏi thăm tin tức từ tôi, đến cả tiến độ điều trị, hội Chữ Thập Đỏ, thậm chí cả báo cáo kết quả phù hợp đều rõ ràng, như vậy càng dễ dàng để cho nhà các người chuẩn bị xong xuôi hết thảy trong thời gian ngắn như vậy."
Anh vô cùng bình tĩnh, lại làm cho người ta phải sợ hãi.
Hốc mắt Nghênh Thần đã đỏ hoe, cầm túi xách đập vào anh, tức giận: "Em không hề!"
Lệ Khôn không chớp mắt, "Được, coi như em thật sự không hề tính toán như thế, vậy em cảm thấy, hai người chúng ta còn có thể tiếp tục ở bên nhau sao? Có thể sao?"
Nghênh Thần quật cường ngẩng đầu lên, lung tung gạt nước mắt.
Lệ Khôn nói: "Tiểu Thần, thôi bỏ đi, có hay không, mấy năm nay, không phải cứ trôi qua như vậy sao. Xa nhau cũng chẳng chết ai được, ngày tháng sau này vẫn phải tiếp tục."
Nghênh Thần hiểu, đây là anh tránh nặng tìm nhẹ, giữa tình cảm cùng hiện thực, anh không chọn cô.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Lệ Khôn xoay người.
Nghênh Thần đuổi theo: "Anh là tên chết tiệt."
Lệ Khôn: "Vậy đừng đi theo tên chết tiệt."
"Em muốn theo liền theo, anh quản được sao?"
Sau đó, Lệ Khôn tìm được Trâu Đình, anh cũng chẳng còn tâm tư nào tiếp tục cùng cô ta nói chuyện, gọi người rồi đi luôn.
"Anh không thích quán này sao? Hay là chúng ta đổi sang quán khác?" Trâu Đình rảo bước nhanh hơn.
"Không cần."
"Vậy nếu không uống cà phê, hay là chúng ta đi dạo ở gần đại học Thành?"
Lệ Khôn rút thuốc lá, cúi đầu châm lửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!