Chương 10: (Vô Đề)

Edit: Sắc Team

Beta: Brandy

Cuối cùng mọi người vẫn không hiểu tại sao, chị Thần từ trước đến nay luôn nhanh nhẹn, hoạt bát, tràn đầy sức sống như cánh sen trong sương sớm, giờ đây lại trầm mặc, ủ rũ trở về vị trí cũ.

Quay lại nhìn Lệ Khôn, vẻ mặt gió yên biển lặng, khí định thần nhàn tiếp tục giảng dạy những động tác quan trọng.

Hai người bọn họ, một người lòng rối như tơ vò, người còn lại thì cố tình làm ra vẻ trấn định.

Kết thúc buổi huấn luyện tối, đoàn người Lệ Khôn trở về ký túc xá.

Lâm Đức đi lấy một phích nước nóng quay trở về, nói với anh: "Anh, đại đội trưởng gọi anh qua đó một chuyến."

Lệ Khôn vốn đang chuẩn bị tắm rửa, nghe vậy buông thùng nước xuống, "Đi ngay đây."

Đại đội trưởng tên là Lý Bích Sơn, chính là người đã tiếp đón nhóm Nghênh Thần trước khi huấn luyện.

Lệ Khôn xuống lầu, gặp  anh ta ở sân huấn luyện.

Lý Bích Sơn đã ngoài bốn mươi, vậy nhưng sức lực vẫn không hề thua kém những người trẻ tuổi, đang bám vào xà đơn luyện tập. Lệ Khôn đi qua nhảy lên, cũng bắt lấy xà ngang.

Lý Bích Sơn liếc mắt nhìn anh một cái, không lên tiếng.

Ăn ý đếm đến một trăm, hai người đồng thời buông tay.

Hơi thở Lý Bích Sơn có chút hỗn loạn, hỏi: "Chuyện buổi tối của cậu là như thế nào?"

Thấy anh không phản ứng, lại nhắc nhở: "Cùng với cô gái kia."

Lệ Khôn hỏi: "Tôi và cô ấy thì có chuyện gì được?"

Lý Bích Sơn: "Sao có thể cùng một nữ đồng chí diễn huấn luyện như vậy được? Đây là quân đội, chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ, phải chú ý hình tượng."

Lệ Khôn à một tiếng, ngồi xuống mặt đất.

"Tôi nghe nói, cô gái kia qua lại rất thân mật với cậu. Tôi nhắc nhở cậu lần nữa, mọi chuyện phải đúng mực, phải có kỷ luật, phải ……"

"Phải tuân thủ nguyên tắc, phải tuân theo điều lệ, phải cẩn thận trầm ổn." Lệ Khôn cắt ngang lời anh ta, bổ sung hoàn chỉnh đoạn sau, rồi cười: "Được rồi lão Lý, nói đi nói lại vẫn là mấy lời này, tôi đều đã thuộc cả rồi."

Lý Bích Sơn nghiêm túc: "Đừng tưởng tôi đang nói đùa với cậu."

Lệ Khôn học anh ta: "Nghiêm túc, nghiêm túc."

"Mấy người trẻ tuổi các cậu, chưa trải qua đau khổ, chưa biết đắng cay!" Lý Bích Sơn tỏ vẻ người từng trải: "Tên nhóc cậu, đừng hồ đồ."

Lệ Khôn cúi đầu, cười nhạt.

Ngẩng đầu, anh hỏi: "Làm sao anh biết, tôi chưa từng đau khổ, chưa từng nếm thử đắng cay?"

Giữa trán Lý Bích Sơn hiện lên ba vệt nếp nhăn.

Lệ Khôn chỉ lướt qua, né tránh tiếp tục đề tài này, đứng dậy, "Dạy bảo xong rồi sao? Tôi trở về tắm rửa đây."

Lý Bích Sơn: "Đứng lại."

Lệ Khôn nghiêng người, chờ đợi.

Lý Bích Sơn: "Ở quê tôi gửi củ ấu lên, đợi lát nữa qua chỗ tôi mà lấy." Lại còn cố tình nhấn mạnh: "Giúp an thần hạ nhiệt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!