Hai giờ sáng. Màn đêm cô liêu mà huyên náo, đèn xe cảnh sát nhấp nháy xung quanh ngôi nhà ngập máu tanh. Rất đông cảnh sát tụ tập trong sân nghe Bạc Cận Ngôn báo cáo ngắn gọn. Ở bên ngoài cách đó không xa, vô số người dân làng thì thầm bàn tán.
Bạc Cận Ngôn cởi áo khoác ple, chỉ mặc áo sơ mi đứng trước đám đông. Anh nhanh chóng đảo mắt một vòng rồi mở miệng:
"Đối tượng tình nghi là nam giới, tuổi từ 25 đến 35, thể hình gầy guộc..." Đám cảnh sát hình sự đều im lặng, bởi vì kết luận từ phương diện phân tích tâm lý giống hệt nhận định của chuyên gia pháp chứng ở hiện trường.
Các chuyên gia pháp chứng dựa vào dấu chân suy đoán, đối tượng tình nghi có chiều cao từ 1m65 đến 1m75. "... Trông hắn như bị suy dinh dưỡng, lôi thôi lếch thếch. Các anh có thể dễ dàng nhận ra hắn giữa đám đông.
Hắn có tiền sử bệnh thần kinh, có khả năng xuất hiện một hoặc nhiều chứng bệnh hoang tưởng, tâm thần phân liệt... Trong một năm qua, hắn có khả năng từng đến bệnh viện tâm thần. Các anh nên tiến hành đối chiếu DNA và dữ liệu khám bệnh của bệnh viện trước.
Hắn có học lực cấp hai hoặc cấp ba, không có công việc ổn định, cùng lắm chỉ làm việc lặt vặt giúp người khác. Nhiều khả năng hắn duy trì cuộc sống từ sự viện trợ của người thân hoặc tích lũy của bố mẹ. Hắn sống một mình. Tuy hắn có thể sống cùng người thân nhưng khả năng này rất nhỏ.
Tính cách của hắn quái gở lập dị, hầu như không tiếp xúc với láng giềng. Nếu các anh hỏi hàng xóm của hắn, chắc chắn bọn họ sẽ có ấn tượng về hắn và cho rằng hành vi của hắn hết sức kỳ quái. Hắn không lái xe, bởi vì hiện trường không có dấu vết của xe đạp hay các phương tiện giao thông khác.
Rất có khả năng hắn đi bộ đến hiện trường phạm tội. Do đó, nơi ở của hắn có thể nằm trong thị trấn này. Chỗ ở của hắn vô cùng bừa bãi, đầy rác rưởi. Tôi đã trình bày xong, các anh có thể xuất phát rồi." Bạc Cận Ngôn nói rất nhanh, tựa hồ chỉ bằng một hơi. Giọng anh trầm thấp rõ ràng.
Những người cảnh sát nghe rất nhập tâm. Giản Dao đã quen với phân tích sắc sảo của Bạc Cận Ngôn. Nghe anh nói vậy, cô cảm thấy rất đổi an tâm. Tội phạm chắc chắn không thể chạy thoát.
Đồng thời, bộ não của cô hiện lên chân dung anh vừa miêu tả: một người đàn ông giống kẻ lang thang trên đường phố, toàn thân hắn bẩn thỉu, đầu tóc rối bù, trạng thái tinh thần không ổn định, ánh mắt rất đáng sợ, có lúc hắn còn để lộ thân thể... Tuy Bạc Cận Ngôn bảo đội hình sự lập tức xuất phát nhưng không ai nhúc nhích. Tại sao? Một điều tra viên vặn hỏi.
"Đúng vậy, tại sao chứ?"
Những người khác phụ họa.
"Tôi không có thời gian giải thích." Bạc Cận Ngôn lạnh lùng cắt ngang lời bọn họ:
"Các vị nên lập tức tiến hành lùng bắt, bởi vì đối tượng có khả năng vẫn còn lởn vởn ở khu vực phụ cận, hoặc về nhà đi ngủ. Chúng ta phải bắt hắn trước khi hắn tiếp tục giết người. Tôi sẽ bảo trợ lý của tôi gửi bản phân tích chi tiết cho các vị. Các vị mau đi đi!" Người của đội hình sự giật mình, không còn ai thắc mắc, lập tức tản đi hết. Suy đoán của Bạc Cận Ngôn khiến không khí ở hiện trường càng trở nên căng thẳng.
Đội trưởng hình sự gật đầu với anh, sau đó lên xe chỉ huy, theo dõi và đôn đốc các tổ hành động. Bạc Cận Ngôn quay sang Giản Dao: Chúng ta lên xe.
Quay về xe ô tô có ngọn đèn dịu dàng, cách lớp cửa kính màu thẫm, Giản Dao có cảm giác khoảng cách với hiện thực căng thẳng và tàn khốc ở bên ngoài tạm thời được nới rộng. Cô cầm sẵn giấy bút chờ đợi. Đã phác họa xong chân dung tội phạm, Bạc Cận Ngôn không còn gấp rút như trước đó.
Anh tựa vào thành ghế, cầm chai nước, từ tốn uống một ngụm lớn. Sau đó, anh quay sang Giản Dao, đưa chai nước đến miệng cô:
"Em uống một chút đi." Lúc này, Giản Dao mới phát giác, cổ họng cô vô cùng khô rát. Cô mở miệng, thuận theo tay anh, uống nước một cách tự nhiên.
Khóe mắt Bạc Cận Ngôn vụt qua ý cười. Đợi cô uống xong, anh đóng nắp chai nước ném sang bên cạnh:
"Tự em có thể viết không?" Giản Dao:
"Tất nhiên không thể." Bạc Cận Ngôn đưa mắt nhìn cô, đồng thời cất giọng bình thản:
"Nhưng anh vẫn rất khó chịu."
Anh đột nhiên từ bộ dạng thần thám lạnh lùng chuyển thành bạn trai của cô, nói một câu mang hàm ý sâu xa, khiến Giản Dao dở khóc dở cười. Tuy nhiên, cô đã quá quen thuộc với mấy trò của anh. Giản Dao bóp tay Bạc Cận Ngôn, cất giọng dịu dàng:
"Em mới chỉ có một số suy nghĩ mơ hồ, anh hãy dạy em đi."
Sắc mặt Bạc Cận Ngôn dịu hẳn. Anh liếc giấy bút trong tay cô:
"Vụ án này rất đơn giản." Giản Dao lặng thinh. Bạn trai đại thần, vụ án đơn giản là đối với anh mà thôi. "Điều anh có thể dạy em hôm nay là, tâm lý tội phạm không giống suy luận logic.
Chi tiết liên quan đến vụ án đương nhiên quan trọng, nhưng tâm lý tội phạm có thể được coi là một bộ môn nghệ thuật. Bởi vì nhiều lúc, chúng ta chỉ cần tìm ra một hai manh mối then chốt, thông thường là những hành vi khác lạ của hung thủ là chúng ta có thể hình dung một cách chuẩn xác nhất về bọn chúng.
Manh mối này nằm lẫn lộn ở hiện trường phạm tội phức tạp. Việc em cần làm là phải tìm ra nó. Quan điểm trên được anh phát biểu trong luận văn năm 2010, đăng trên niên báo của Hiệp hội phân tích hành vi Liên bang. Nếu em thích, anh có thể tặng em bản gốc.Giản Dao mỉm cười:Vâng, cám ơn anh.
"Cô đương nhiên sẵn lòng gìn giữ trí tụê của anh. Giản Dao ngẫm nghĩ, lại hỏi:"Ý của anh là phải tìm ra hành vi then chốt của hung thủ.
"Bạc Cận Ngôn gật đầu:"Ví dụ trong vụ án Cỗ máy giết người, hành vi có thể phản ánh đặc điểm tâm lý của hung thủ là gì?Giản Dao:... Cắt rời thi thể?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!