Chương 31: (Vô Đề)

"Hắn sẽ vì tôi đến nơi này." Thùng xe tối mờ mờ. Ngữ điệu của Bạc Cận Ngôn rất bình thản nhưng lọt vào tai Giản Dao phảng phất như tiếng trống trận vang lên trong đêm tối, ngân vang đến tận đáy lòng cô. Giản Dao ngoảnh đầu về phía Bạc Cận Ngôn.

Mặc dù không có ánh sáng nhưng cô vẫn lờ mờ nhìn thấy thân hình cao lớn, khí chất bất phàm, diện mạo tuấn tú và yên tĩnh như pho tượng điêu khắc của anh.

Giản Dao đột nhiên nhớ tới những vết sẹo đáng sợ dày đặc trên lưng anh, giống như anh từng trải qua hình phạt lăng trì. (Lăng trì là hình phạt tùng xẻo trong xã hội phong kiến) Ngoài ra, lúc anh mới về nước, người xung quanh nhận xét anh gầy như que củi, mặt như đầu lâu... Tất cả những chuyện này liệu có liên quan đến tên biến thái ăn thịt người hoa tươi?

Phó Tử Ngộ từng nói, đó là vụ án cuối cùng của Bạc Cận Ngôn trước khi về nước. Anh bắt được tên giết người điên cuồng gây chấn động nước Mỹ, khiến hắn tù mọt gông, cứu mạng sống của vô số con người. Trong quá trình đó, có phải bản thân anh cũng gặp nguy hiểm?

Người đàn ông thông minh, ấu trĩ và tự cao tự đại trước mặt cô... có phải từng bị hành hạ tàn nhẫn?

"Hãy cho hắn một bài học." Giản Dao nói nhỏ. Một khi đối phương đến đây với danh nghĩa của tên biến thái ăn thịt người hoa tươi, vậy thì hắn không phải học theo cũng là đồng bọn của tên biến thái đó.

Bạc Cận Ngôn vốn đang cầm ống nhòm dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Nghe câu nói của Giản Dao, khóe miệng anh nhếch lên:

"Khỏi cần em nhắc nhở." Ngữ khí nhàn nhạt của anh toát ra vẻ ngông cuồng tự phụ. Giản Dao mỉm cười. Cô hỏi:

"Trong vụ án Tôn Dũng, hắn đến hiện trường phạm tội sớm hơn chúng ta. Nếu hôm nay hắn không xuất hiện... Tại sao hắn có thể nắm rõ vụ án anh đang điều tra cứ như trong lòng bàn tay ấy?" Bạc Cận Ngôn buông ống nhòm, anh cất giọng lạnh nhạt:

"Có thể thấy, hắn luôn ở bên cạnh tôi." Giản Dao giật mình.

Dù đã đoán ra khả năng này, nhưng khi nghe chính miệng Bạc Cận Ngôn nói ra, cô vẫn có cảm giác nổi da gà. Bạc Cận Ngôn nói tiếp:

"Hắn trốn trong bóng tối nghe lén, rình trộm, tùy cơ hành động... FBI và bộ công an đều cử người giám sát xung quanh tôi mà không phát hiện ra hắn. Điều này chứng tỏ hắn rất thành thạo việc ẩn mình mai phục." Giản Dao im lặng vài giây, mở miệng hỏi:

"Vì vậy... văn phòng của chúng ta cũng có khả năng bị lắp máy nghe lén?" Bạc Cận Ngôn:

"Không phải cũng có khả năng, mà sự thật máy nghe lén nằm ở dưới ghế ngồi của chúng ta."

Giản Dao lại một lần nữa giật mình kinh ngạc. Không hiểu rốt cuộc Bạc Cận Ngôn biết rõ mọi chuyện từ lúc nào, anh mới tương kế tựu kế, bày ra cái bẫy của ngày hôm nay, trong khi bề ngoài anh vẫn điềm nhiên như không?

"Sao anh không nói sớm cho em biết?" Giản Dao hỏi nhỏ.

Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái:

"Nói cho em biết, liệu em có thể diễn đạt như vậy không?"

"Tất nhiên có thể. Hơn nữa, em còn sớm có sự phòng bị."

"Có tôi ở đây, em cần phòng bị làm gì?" *** Bên ngoài màn đêm vẫn tối đen, con đường nhỏ đi vào khu nghỉ mát ẩm ướt và yên tĩnh.

Trên màn hình giám sát trước mặt hai người cảnh sát chỉ xuất hiện hai nhân viên lao công dậy sớm quét rác trên đường. Để ngụy trang một cách triệt để, mọi hoạt động trong khu nghỉ mát vẫn diễn ra bình thường. Những người cảnh sát ẩn mình trong bóng tối chờ đợi.

Một lúc sau, Giản Dao cảm thấy đầu óc vừa nặng trĩu vừa quay cuồng, mũi và cổ họng hơi ngưa ngứa. Thôi xong rồi, nhất định là trước đó dầm mưa nên cô đã bị cảm. May mà Giản Dao có sự chuẩn bị từ trước. Cô lấy viên thuốc cảm từ túi xách ra uống, lại rút tờ giấy ăn hắt xì mấy lần.

Bạc Cận Ngôn quay đầu liếc cô rồi lại quay đi, tiếp tục theo dõi hiện trường. Uống thuốc xong, cơn buồn ngủ ập đến, Giản Dao đẩy vai Bạc Cận Ngôn:

"Khi nào có tình hình nhớ gọi em dậy, em chợp mắt một lát." Ừ. Chiếc xe bọn họ đang ngồi là xe bảo trì mặt đường nên không thu hút sự chú ý.

Thùng xe không có ghế ngồi, phía cảnh sát tạm thời đặt hai cái ghế cho Giản Dao và Bạc Cận Ngôn. Bạc Cận Ngôn ngồi im như tượng đá quan sát tình hình bên ngoài. Lúc này đã hơn bốn giờ sáng mà kẻ tình nghi vẫn chưa xuất hiện.

Tiếng thở đều của Giản Dao rất rõ ràng trong đêm tối yên tĩnh, gần kề bên tai anh. Một lúc sau, Bạc Cận Ngôn cảm thấy bờ vai nặng trĩu, một hơi thở mềm mại nào đó phả vào cổ anh. Bạc Cận Ngôn lập tức ngoảnh mặt, thấy Giản Dao đang tựa đầu vào vai anh.

Bạc Cận Ngôn hơi chau mày, giơ tay kéo cô ngồi thẳng, tựa vào thành ghế của cô. Nhưng chỉ mấy phút sau, cô lại đổ vào người anh. Cô không chỉ vùi mặt vào vai anh mà hai tay cô còn ôm chặt cánh tay anh như ôm cành cây nhỏ. Thật ra cũng khó trách tướng ngủ không đàng hoàng của Giản Dao.

Do uống thuốc cảm nên cô ngủ say như chết, chỉ là toàn thân hết nóng lại lạnh nên hơi khó chịu. Hơn nữa, chiếc ghế ngồi do cảnh sát tìm tạm vừa cứng vừa cộm, không mấy thoải mái, lại không có thứ gì đệm cổ nên cô mới vô ý thức tìm đến chỗ mềm mại hơn.

Trong khi đó, bộ ple trên người Bạc Cận Ngôn vừa dày vừa mềm mại, còn cơ bắp của anh không quá cứng cũng không quá mềm. Phụ nữ dù trong giấc mộng cũng có bản năng tránh hại tìm lợi. Bạc Cận Ngôn cúi xuống nhìn Giản Dao. Những sợi tóc dính vào một bên má cô mềm như những sợi lông tơ dễ chịu.

Hơi thở của cô phả vào cổ anh, tạo cảm giác nhồn nhột. Vài phút sau... Bạc Cận Ngôn nhẹ nhàng xoa hai tay, thong thả tựa vào thành ghế rộng rồi lại cầm ống nhòm dõi mắt ra ngoài cửa sổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!