Chương 27: (Vô Đề)

Giản Dao đờ người trong giây lát. Cô cảm thấy không khí hít vào lồng ngực phảng phất lành lạnh.

"Vậy tôi gọi taxi về trước." Giản Dao quay người về hướng cửa ra vào, dò từng bước về bên đó.

"Khoan đã, Giản Dao, tôi có chuyện muốn nói với em."

Giọng nói Bùi Trạch càng gần hơn, phảng phất ở một nơi không xa sau lưng cô. Giản Dao quay người, cô không tìm thấy anh ta trong bóng tối. Anh nói đi. Bùi Trạch đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Lần này Giản Dao có thể phân biệt, âm thanh phát ra từ bên kia phòng, nhưng cô không biết vị trí cụ thể của anh ta. Em to gan thật đấy. Bùi Trạch nói nhẹ nhàng:

"Em có biết người tiền nhiệm của em là Vương Uyển Vi không? Khí chất của hai người rất giống nhau nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt."

Tim Giản Dao đập thình thịch. Người ở phòng 3 luôn giữ kín như bưng về Vương Uyển Vi. Tất nhiên đây cũng là do Doãn Tư Kỳ yêu cầu bọn họ làm vậy, bởi vì nhân viên sử dụng ma túy và tự sát không phải là chuyện vẻ vang.

Vậy mà hôm nay Bùi Trạch chủ động nhắc đến.

"Sao anh đột nhiên nhắc đến chị ấy." Giản Dao hỏi bằng một giọng trấn tĩnh:

"Trước đây chị ấy là bạn gái của anh?" Bùi Trạch đáp rất thản nhiên:

"Không phải, tôi chỉ cảm thấy hai người giống nhau. Em đứng yên ở đó đừng động đậy, tôi sẽ qua đó ngay."

Trong bóng tối vang lên tiếng động. Bùi Trạch dường như đang kéo thứ gì đó, ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh lạch cạch.

"Con người bình thường em nhìn thấy, em có ấn tượng..." Giọng Bùi Trạch du dương đầy mê hoặc:

"Thật ra không phải con người chân thực của tôi."

Giản Dao toát mồ hôi lạnh. Tim cô đập nhanh hơn:

"Vậy sao? Thế nào mới là con người thật của anh?"

"Sau này em cứ từ từ phát hiện. Còn bây giờ, chúng ta bắt đầu tiết mục của đêm nay." Giọng nói của Bùi Trạch đầy ý cười.

Cuối cùng Giản Dao cũng nhìn thấy một bóng đen từ cửa phòng bên cạnh đi về phía cô.

"Liệu anh có thể thắp nến trước." Giản Dao cất giọng khô khốc.

"Không. Thế này mới vui." Bùi Trạch mỗi lúc một tiến lại gần:

"Lẽ nào em không đoán ra, tất cả do tôi chuẩn bị từ trước. Mục đích duy nhất chính là giữ em ở lại." Trong đêm tối mờ mờ, Bùi Trạch đột nhiên giơ tay, bộ dạng như muốn tóm lấy Giản Dao. Giản Dao lạnh toát sống lưng, quả tim tựa hồ lỡ một nhịp. Cô lập tức quay người chạy về phía cửa ra vào:

"Anh đừng lại gần. A a a..." Không biết chân đụng phải thứ gì, Giản Dao mất thăng bằng, toàn thân lao về đằng trước, đầu cô đập xuống sàn nhà đau điếng. Giản Dao đồng thời nghe thấy tiếng động rất nhẹ, dường như có thứ gì đó rơi xuống nền nhà rồi nảy lên cao. Giản Dao giơ tay sờ mó, ghim cài áo gắn máy nghe lén đã bị rơi.

Máy nghe lén có phạm vi hoạt động rất nhỏ, một khi rời khỏi người cô, Bạc Cận Ngôn nhiều khả năng không nghe thấy cô nói. Bây giờ anh không thể nhìn thấy cũng không nghe thấy cô nói chuyện. Giản Dao. Bên tai lập tức truyền đến tiếng Bạc Cận Ngôn:

"Nếu em vẫn ổn thì hừm một tiếng đi."

Giản Dao lập tức hừm một tiếng. Nhưng Bạc Cận Ngôn quả nhiên không nghe thấy, bởi vì anh lặp lại một lần câu nói vừa rồi. Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng bước chân của Bùi Trạch và âm thanh đầy ý cười của anh ta:

"Em bị ngã phải không? Ai bảo em trốn tránh tôi. Đừng động đậy, tôi sẽ kéo em đứng dậy." Anh ta vừa dứt lời, Giản Dao đột nhiên nghe thấy tiếng gió thổi ở sau lưng. Tiếp theo là một thân hình đàn ông nặng trĩu va vào người cô. Hai người phát ra tiếng kêu đau đớn.

Ở thời khắc cuối cùng, Bùi Trạch chống hai tay xuống mặt đất, giảm nhẹ lực va chạm, mới không khiến Giản Dao quá đau. Toàn thân Giản Dao cứng đờ, cô hét lớn: Anh mau dậy đi! Bùi Trạch vẫn đè trên người cô:

"Tôi không dậy, chính em làm tôi bị ngã. Em phải hôn tôi một cái, tôi mới đứng lên."

Giản Dao không thể nhẫn nhịn, lập tức đạp Bùi Trạch một phát, trúng ngực anh ta. Bùi Trạch nhói đau, giơ tay túm lấy bắp chân cô. Hôm nay Giản Dao mặc váy, cú đạp khiến gấu váy của cô tốc lên tận đùi.

Cô chỉ cảm thấy cánh tay rắn chắc ấm nóng của anh ta kẹp chặt chân của cô, khiến cô không thể nhúc nhích. *** Bên ngoài tòa chung cư. Sau khi Giản Dao kêu một tiếng rồi hoàn toàn mất liên lạc, Bạc Cận Ngôn trầm tư trong hai giây. Sau đó, anh quả quyết đẩy cửa xe đi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!