Minh Lan đỗ chiếc Audi ở gara phía sau nhà. Cô ta xách túi, ngẩng đầu, nhìn thấy phòng của Trương Cúc Phương còn sáng đèn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười nói.
Minh Lan đi giày cao gót, thướt tha đi về phòng mình. Trong viện rất yên tĩnh, mấy năm nay mỗi ngày như một. Căn phòng bên cạnh là của em gái Minh Nguyệt, đang dạy con đọc sách, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói.
Triệu Hà có lẽ đã muốn ngủ, nhưng sợ quyền uy của chồng, còn chưa dám tắt đèn, trong phòng yên tĩnh.
Chỉ có phòng Trần Mai còn có tiếng nhạc truyền ra. Cô ta cũng là người không biết thân biết phận, nhưng Minh Lan cũng không hối hận khi cho chồng rước cô ta về. Nếu không làm gì có người đối đầu với Trương Cúc Phương.
Minh Lan uống xong nước, chị Đồng giúp việc mang đồ ăn nóng lên. Thực ra chị Đồng chỉ hơn Minh Lan có mấy tuổi, nhưng chăm sóc rất kém.
Minh Lan đang ăn cơm dưới đèn, ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng còng lưng của chị Đồng. Minh Lan chán ghét nói:
"Cút xuống đi. Hôm nay lại chọc giận bà ba? Mọi người không chịu để cho tôi bớt lo gì cả." Nói xong nhéo mạnh vào người chị Đồng, chị Đồng rên lên một tiếng.
Minh Lan duỗi tay sờ mặt chị ta, cười nói:
"Bộ dạng cũng không già, chị tính làm lâu dài à. Không phải là ham tiền lương của chúng tôi sao? Một tháng mấy nghìn, chị không có bằng cấp tuổi lại lớn, làm sao kiếm tiền được ở đâu?"
Người giúp việc cúi đầu lui ra ngoài:
"Phu nhân, tôi đi trước."
Minh Lan cười, không đáp lại.
Đêm này cũng thật dài.
Minh Lan nằm trên giường một lát, nghe âm nhạc thịnh hành đương thời, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó là mặt cỏ yên tĩnh, phòng nhỏ cô độc. Một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, khắp nơi vô cùng tịch mịch.
Minh Lan bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
Đó gần như là một loại cảm giác áp lực lại kích thích. Cô ta hơi muốn khóc, lại cảm thấy trong đầu rối loạn, Năm nay cô ta đã 45 tuổi, mất kinh cũng đã hai năm, nghĩ đến chuyện này cô ta lại bực bội. Một lát sau, cô ta đột nhiên giận cho đánh mèo muốn trút lên Trương Cúc Phương.
Vì thế cô ta nhanh chóng ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng Trương Cúc Phương. Cách cửa có thể nghe thấy tiếng cười của Trương Cúc Phương và Diêu Viễn Qua.
Minh Lan gõ cửa, khóe miệng nhếch lên:
"Viễn Qua, quán bar có một số việc, em muốn nói với anh."
Diêu Viễn Qua ừ một tiếng, nghe tiếng động đứng dậy ngay. Một lát sau cửa mở ra, Trương Cúc PHương không dám làm trái ý cô ta, chỉ cười lạnh nhìn cô ta. Minh Lan làm như không nhìn thấy, đi cùng Diêu Viễn Qua trở về phòng mình.
Tối nay, Diêu Viễn Qua ngủ ở phòng Trần Mai.
Tuy năm nay đã gần 50, nhưng cơ thể ông ta cường tráng, chăm sóc rất tốt, chỉ cần hưng phấn có thể giày vò phụ nữ mạnh mẽ trên giường. Chờ đèn từ phòng Trần Mai tắt, dựa theo quy củ của Diêu Viễn Qua, tất cả những phòng khác mới cùng tắt đèn.
Diêu Viễn Qua cảm thấy như vậy rất tốt, mới có bộ dáng của một đại gia đình.
Đêm đó, ngủ yên ổn nhất chính là bà hai Minh Nguyệt. Cô ta ôm con mình, nằm trên chiếc giường lớn, khe khẽ kể chuyện cho con.
Năm ấy cô ta 20 tuổi, gả cho Diêu Viễn Qua, vẫn là lúc tuổi còn trẻ ngây thơ, tính cách đơn thuần. Khi đó tình hình trong nhà đã không tốt, nhà máy luôn thua lỗ. Cô ta đến nhà máy của anh rể làm thuê, thường xuyên qua lại, thấy rất nhiều chuyện.
Cô ta lạc nhịp tim với anh rể thành thục ổn trọng, nhưng lúc đầu cũng chưa có suy nghĩ gì không an phận. Song sau đó chị gái tâm sự với cô ta, cha mẹ thở dài nói với cô ta:
"Hiện tại gia sản của Viễn Qua phải đến mấy chục triệu. Chị con lại không sinh được con cái, bằng cấp của con không cao, diện mạo cũng không bằng chị, cũng không biết tương lai sẽ ra sao, gả cho một thanh niên không ổn định bên ngoài, chẳng bằng…"
Tất ca mọi người đều cảm thấy như vậy là hợp lý, vì thế cô ta cũng nghĩ như vậy. Ngày đó kết hôn, Diêu Viễn Qua tổ chức hai bàn tiệc rượu trong nhà, không mời người bên ngoài, cũng không lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.
Điều duy nhất khiến cô ta lo lắng là chị gái tức giận, nhưng chị lại ở trên bàn rượu, nở nụ cười nói:
"Em gái ngốc, sao chị lại tức giận chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!