Phương Thanh rầu rĩ vô cùng.
Nói vụ án có tiến triển rất lớn cũng đúng, nhưng nói vụ án không có tiến triển gì cả cũng chẳng sai.
Mặc dù hung thủ rất cẩn thận nhưng pháp y vẫn lấy được một dấu vân tay máu mờ nhạt trên chốt cửa ở trường tiểu học, máu là của người bị hại Phó Vĩ. Dấu vân tay đủ để định tội hung thủ.
Có điều bọn họ không tìm được hung thủ.
So sánh với kho dấu vân tay của cảnh sát lại không tìm được. Dù sao thì kho dấu vân tay của quốc gia bọn họ vẫn có giới hạn.
Mà động cơ phạm tội của hung thủ, người có quan hệ với Phó Vĩ, vẫn chưa tìm được.
Thật ra Phương Thanh có trực giác vụ án này có thể trở thành huyền án(1). Vân tay thì sao chứ? Trong hồ sơ của bộ công an có rất nhiều huyền án có cả vân tay và DNA.
(1) Huyền án:
Những vụ án tạm đình lại, chưa kết án.
Nhưng với phác họa tâm lý tội phạm của Bạc Cận Ngôn thì có vẻ tình hình không như vậy. Phương Thanh quyết định ngựa chết chữa thành ngựa sống, thử một lần.
Theo thống kê, sau khi Phó Vĩ tới thành cổ, anh ta đã tiếp xúc 128 người. Trong đó có khoảng một nửa số người có chứng cứ ngoại phạm trong đêm xảy ra vụ án. Dựa theo những điều kiện khác, loại bỏ tiếp một nửa không phù hợp, cuối cùng còn lại khoảng 30 người.
Ông chủ tiệm cơm, phục vụ, mấy vị khách ở quầy rượu, tài xế taxi, nhân viên phục vụ khách sạn, mấy vị khách khác…
Phương Thanh cho cấp dưới gọi những người này tới đồn cảnh sát lần nữa. Để tránh bứt dây động rừng, anh ta không nói rõ mà tìm cơ hội lấy dấu vân tay để so sánh với dấu vân tay lấy được.
So sánh từ lúc mặt trời lên đến lúc trời chạng vạng tối được hai phần ba nhưng không có cái nào phù hợp.
Chạng vạng, Phương Thanh gọi một nhóm cảnh sát lại họp. Tất cả đều rõ ràng là mệt mỏi đến đỏ cả mắt nhưng ai cũng có cảm giác kích động khác thường.
"So sánh vân tay thế nào rồi?"
Phương Thanh hỏi.
Một điều tra viên lắc đầu,
"So sánh xong rồi. Không phù hợp."
"Bên Bạc Cận Ngôn có hành động gì không?" Phương Thanh lại hỏi.
Tất cả mọi người im lặng. Một điều tra viên nói:
"Giản Dao gọi điện hỏi hồ sơ gia đình ông chủ khách sạn nhà họ Diêu."
Phương Thanh:
"Khách sạn nhà họ Diêu ư?"
Điều tra viên gật đầu:
"Gia đình đó, trừ ông chủ Diêu Viễn Qua thì còn lại đều là phụ nữ. Vợ ông ta, em dâu, em họ và hai nữ quản lý nhà hàng."
Phương Thanh nghe vậy thì chìm vào suy nghĩ.
Một cảnh sát lâu năm ngồi cạnh cười nhạo một tiếng:
"Trước kia tôi từng quản lý nơi đó. Thật ra cũng có vài tin đồn liên quan đến nhà họ Diêu…"
Mấy cảnh sát đều để lộ nụ cười khinh bỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!