Cốc cốc cốc… Tiếng gõ cửa dồn dập.
Ai vậy? Giản Dao mở cửa ra, nhìn thấy Phó Tử Ngộ vẻ mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng, rõ ràng là đã khóc. Điều này khiến Giản Dao chấn động, ai có thể khiến Phó Tử Ngộ luôn điềm đạm bình thản rơi lệ thế này?
Phó Tử Ngộ gật đầu một cái với Giản Dao, nghiêng đầu tránh tầm mắt của cô, lập tức bước vào: Cận Ngôn đâu?
Giản Dao vội nói: Ở trong thư phòng.
Phó Tử Ngộ đẩy cửa bước vào, Bạc Cận Ngôn đang cúi đầu đọc sách, Phó Tử Ngộ giặt lấy sách trong tay anh, để sang một bên.
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn Phó Tử Ngộ, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Giọng nói của Phó Tử Ngộ hơi run rẩy, khàn khàn, nói: Tớ… thấy cô ấy…
Ai?
"Joe… Vũ Mông, Hàn Vũ Mông."
Bạc Cận Ngôn hơi biến sắc, liếc Giản Dao.
"Cậu xác định nhìn rõ?" Bạc Cận Ngôn hỏi.
Đúng vậy! Phó Tử Ngộ ra sức gật đầu,
"Tớ thấy vô cùng rõ ràng. Vầng trán, ánh mắt, chiếc mũi… Ngay cả nốt ruồi trên cổ cũng giống như đúc. Trừ phi trên đời này có hai người giống hệt nhau."
Giọng nói của Phó Tử Ngộ vô cùng đau khổ, Bạc Cận Ngôn đập tay Phó Tử Ngộ, ý bảo anh ngồi xuống, sau đó lại cầm chai nước bên cạnh đưa cho anh. Phó Tử Ngộ mở chai nước ra tu một hơi, sau đó hai mắt đỏ sọc nhìn chằm chằm mặt đất.
Rõ ràng dưới sự dạy bảo của Giản Dao, việc an ủi bạn này Bạc Cận Ngôn đã làm vô cùng tốt.
Nhưng mà đừng nói đến Giản Dao, cho tới bây giờ Bạc Cận Ngôn cũng chưa từng thấy Phó Tử Ngộ có bộ dáng này.
Giản Dao im lặng ngồi xuống bên cạnh.
"Nhìn thấy ở chỗ nào? Hiện tại cô ấy đang ở đâu?" Bạc Cận Ngôn chậm rãi hỏi.
Phó Tử Ngộ lắc đầu, sau đó nói:
"Tớ thấy cô ấy ở phố buôn bán, lúc ấy… rất khiếp sợ, còn tưởng là ảo giác. Chờ tớ đuổi theo, cô ấy đã biến mất."
Anh vùi tay vào trong tóc:
"Nhưng tớ đã hỏi nhân viên bán hàng, thực sự là có một người phụ nữ như vậy đến mua hàng."
Bạc Cận Ngôn suy nghĩ một chút, nhìn về phía Giản Dao:
"Lập tức thông báo cho An Nham, tập hợp tất cả camera trên đường tìm kiếm tung tích của cô ấy."
Giản Dao lập tức đứng dậy đi.
Bạc Cận Ngôn lại nhìn người bạn trước mắt, nói: "Tớ sẽ lập tức nhờ các ngành liên quan giúp đỡ dốc toàn lực tìm kiếm. Một khi phát hiện được tung tích của cô ấy sẽ báo ngay. Nhưng Kris à, tớ phải nói thật, với tình hình năm đó, cơ hội cô ấy còn sống là vô cùng xa vời.
Xin cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, có lẽ chỉ là dung mạo tương tự mà thôi.
"Phó Tử Ngộ im lặng một lúc lâu, sau đó khẽ"ừ" một tiếng.
Lại đợi ở nhà Bạc Cận Ngôn một lúc, cuối cùng tâm trạng của Phó Tử Ngộ đã bình tĩnh hơn, cũng không cần bọn họ tiễn, tự mình lái xe về nhà, nhưng cả Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều biết, tối nay người đàn ông này sẽ khó mà ngủ được.
Hơn nữa với tính cách của Phó Tử Ngộ chỉ sợ sau này sẽ còn mất ngủ trong một thời gian dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!