Edit: Julia
Minh Lan lái chiếc audi của mình đậu ở gara phía sau nhà. Bà xốc túi, ngẩng đầu lên, chỉ thấy phòng Trương Cúc Phương vẫn còn sáng đèn, mơ hồ còn nghe tiếng cười nói.
Minh Lan giẫm lên giày cao gót, duyên dáng đi qua, đi đến phòng mình. Trong nhà rất yên tĩnh, những năm qua, mỗi ngày đều giống như một. Phòng bên cạnh là của em gái Minh Nguyệt, loáng thoáng truyền đến thanh âm đang dạy con trai học bài.
Triệu Hà có lẽ đã ngủ rồi, nhưng ngại quyền uy (1) của chồng bà, nên không dám tắt đèn, trong phòng yên tĩnh.
(1) Người có quyền cao nhất.
Duy chỉ có trong phòng Trần Mai vẫn có tiếng nhạc truyền đến. Đó cũng là một người không an phận. Nhưng Minh Lan không hối hận khi để cho chồng bà cưới người đó về, Nếu không, làm gì có người đối chọi với Trương Cúc Phương.
Minh Lan uống nước xong, người hầu chị Đồng bưng cơm đồ ăn nóng hổi lên. Thật ra nói về tuổi tác, chị Đồng cũng không lớn hơn Minh Lan mấy tuổi. Nhưng lại chăm sóc kém hơn nhiều.
Minh Lan đang ăn cơm ở dưới đèn.
Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy bóng dáng lưng khom của chị Đồng, thì chán ghét nói:
"Cút xuống đi, hôm nay lại chọc bà ba tức giận sao? Mỗi người đều không khiến tôi bớt lo."
Nói xong đưa tay véo chị Đồng một cái, véo rất mạnh, chị Đồng rên rỉ một tiếng, Minh Lan lại duỗi tay sờ mặt bà:
"Trông mặt cũng không già, xem như là chị làm lâu rồi nhỉ. Không phải tham số lương chỗ chúng tôi đó chứ? 1 tháng mấy ngàn, chị ko có học vấn cũng lớn tuổi rồi, đi đâu có thể kiếm được đây?"
Người hầu cúi đầu, lui ra bên ngoài:
"Phu nhân, tôi đi trước."
Minh Lan cười một tiếng, cũng không để ý tới bà.
Đêm nay, thật là dài.
Minh Lan nằm ở trên giường, nghe âm nhạc thịnh hành đương thời, sau đó ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nơi đó là mặt cỏ vắng vẻ, phòng nhỏ độc lập. Một vầng trăng treo ở trên trời, bốn phía hết sức tịch mịch.
Minh Lan đột nhiên cảm thấy lòng buồn bực.
Đó gần như là một loại áp lực lại kích thích cảm giác. Bà đột nhiên cảm thấy muốn khóc, lại cảm thấy trong đầu hỗn loạn. Năm nay bà 45 tuổi, mất kinh mới hai năm, nghĩ đến đây, bà lại phiền não. Một lát sau, bà bỗng nhiên giận cá chém thớt lên người Trương Cúc Phương.
Vì vậy, không nhanh không chậm đi ra khỏi phòng, đi tới trước phòng Trương Cúc Phương, cách cánh cửa có thể nghe thấy tiếng cười của cô ta với Diêu Viễn Qua.
Minh Lan gõ cửa, khóe miệng mang theo ý cười:
"Viễn Qua, quán bar có một số việc, muốn nói với anh."
Diêu Viễn Qua nói được, nghe động tĩnh liền ngồi dậy. Một lát sau, mở cửa ra, Trương Cúc Phương không dám công khai làm trái ý bà. Chỉ cười nhạt nhìn bà. Minh Lan làm như không thấy, theo Diêu Viễn Qua về phòng của mình.
Đêm nay, Diêu Viễn Qua ngủ ở phòng của Trần Mai.
Mặc dù đã gần năm mươi tuổi, nhưng thân thể ông cường tráng, được bảo dưỡng thích hợp, chỉ cần hứng thú đến, ở trên giường cũng có thể trị chết những người phụ nữ này. Chờ phòng Trần Mai tắt đèn, theo quy định mà Diêu Viễn Qua đặt ra, mấy phòng khác mới cùng nhau tắt đèn.
Diêu Viễn Qua nghĩ vậy rất tốt, mới có kiểu dáng của một gia đình lớn.
Những buổi tối như thế này, ước chừng có thể ngủ ngon nhất chính là nhị phu nhân Minh Nguyệt nằm trên giường có cái khung thật to, nhẹ giọng, dịu dàng kể chuyện cổ tích cho con trai.
Năm ấy cô ta 20 tuổi gả cho Diêu Viễn Qua, vẫn còn độ tuổi ngây thơ, tính cách lại đơn thuần. Khi tình hình trong nhà không tốt, nhà máy lúc nào cũng thua lỗ. Cô ta đến nhà máy của anh rể làm việc, thường xuyên qua lại, gặp rất nhiều lần.
Tim cô ta đã đập thình thịch trước vị anh rể thành thục, chững chạc.
Nhưng mới đầu không hề nảy sinh bất cứ ý niệm không an phận nào. Về sau, chị cô ta nói với cô, cha mẹ cũng thở dài nói với cô ta:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!