Chương 8: (Vô Đề)

Edit: Julia

Là một người giúp việc, khoảng bốn năm mươi tuổi, vóc người trung bình, cao cao gầy gầy. Mặc quần áo mộc mạc, cầm cây chổi trong tay đi qua, cũng không chú ý tới Bạc Cận Ngôn và Giản Dao ở phía sau cửa bán nguyệt.

Bọn họ chú ý tới bà, vì trên khuôn mặt trắng noãn có một vết thương mới.

Người điều tra vụ án, tư duy lúc nào cũng cẩn thận, nhạy bén. Cổ tay của Phó Vĩ có vết bầm, có vết tích tranh chấp. Tuy rằng hiện trường không thể kiểm tra ra có vết máu và DNA của hung thủ, nhưng rất có khả năng đã để lại vết thương ở nơi nào đó trên người hung thủ.

Người giúp việc đó trông có vẻ rất chất phác, quét lá rụng ở trong sân một hồi, rồi đi quét dọn hành lang bên ngoài phòng. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao tạm thời đứng nhìn từ xa xa.

Đúng lúc này, một cánh cửa phòng đẩy ra, một người phụ nữ cao gầy, xinh đẹp, nhưng có khuôn mặt chua ngoa đi ra. Mặc trên người chiếc áo tơ lụa, và quần ống rộng, dáng vẻ rất thướt tha.

Giản Dao nhận ra chính là Trương Cúc Phương, em họ ở nhà họ Diêu, từng là diễn viên trong đoàn kịch nói.

Quét cái đầu bà đó! Trương Cúc Phương đưa tay đâm vào cái ót của người giúp việc:

"Lão nương đang ngủ, bà già đê tiện làm cái gì leng keng, thùng thùng! Bà cố tình không để cho tôi ngủ phải không!"

Người giúp việc cúi thấp đầu.

Trương Cúc Phương vẫn còn chưa hết giận, cầm đồ hốt rác đánh lên mặt người giúp việc.

Giản Dao hơi trợn to hai mắt. Thì ra vết thương trên mặt là bị như vậy. Nhưng Trương Cúc Phương cũng hơi quá đáng đi. Nhưng hiện tại, rõ ràng bọn họ không thể hiện thân, chỉ có thể tiếp tục lẳng lặng nhìn. Trương Cúc Phương mắng một hồi thì đi vào đóng cửa lại.

Xa xa nhìn lướt qua, các thiết bị trong phòng chị ta được lắp đặt hết sức tinh xảo, thời thượng, giường lớn sơn màu gỗ, chỗ rẽ sô pha, trên mắc áo làm theo kiểu Âu Châu có treo vài bộ quần áo đàn ông, ở cửa còn để mấy đôi dép lê bằng da.

Lúc này, có một người hầu băng qua đi vào trong sân, cầm trong tay rất nhiều rau. Là một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, liếc mắt nhìn người giúp việc bị đánh ban nãy, hai người cũng không nói chuyện, dường như đây là chuyện thường ngày.

Mặc dù tướng mạo và tuổi tác hai người không giống nhau, nhưng đều giống nhau ở cảm giác trầm lắng, hiền lành.

Két một tiếng.

Cửa sổ phòng bên cạnh Trương Cúc Phương mở ra, Một người phụ nữ thanh tú có khuôn mặt hơi gầy thò đầu ra, chính là Trần Mai, quản đốc ở nhà hàng – Trần Mai. Bà giống như đang mắng người, hoặc tự lẩm bẩm: "Ba ngày, hai bên lại nghe có tiếng mắng chửi, xong chưa vậy?

Có bản lĩnh thì làm chút chuyện cho cái nhà này đi. Không dùng được, vớ vẩn thì đừng nên ồn ào! Bảo đi bưng cơm đến cho tôi, tại sao còn chưa tới? Nói chị, chị có nghe thấy không?

Sao người khác sai chị được, tôi sai chị không được?

"Người giúp việc ban nãy bị Trương Cúc Phương đánh, đáp khẽ:"Được.

"Sau đó quay đầu chạy về phía phòng bếp ở ngoài nhà. Ngươc lại, Trương Cúc Phương dường như không dám đối chọi với Trần Mai, chỉ nghe tiếng vang"loảng xoảng

"thật lớn, vật gì đó trong phòng chị ta bị ném xuống đất. Bạc Cận Ngôn nhíu mày một cái, nhẹ giọng nói:"Ngu xuẩn, kiêu ngạo, dơ bẩn."

Giản Dao không lên tiếng, cô ngước mắt nhìn. Trời tối mênh mênh mông mông, cây liễu im ắng rũ xuống. Trong sân cổ xưa này, dường như bốc lên mùi cũ kỹ, mục nát nào đó. So với bên ngoài, giống như hai thế giới.

Chỉ có điều, vẫn có người sống cuộc sống như vậy, không phải sao?

Bên trong sân yên tĩnh trở lại, trời cũng đã tối. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao im lặng đi qua. Nhà lớn đầu tiên, nghe nói chính là phòng ngủ của Diêu phu nhân danh chính ngôn thuận. Lúc này đèn tắt tối thui, công việc chủ yếu của Minh Lan là quản lý quán bar, lúc này chắc là không có ở nhà.

Nhìn xuyên qua cửa sổ, tất cả đồ dùng bên trong đều làm bằng gỗ lim kiểu xưa, thảm trải sàn, bên trong nhà lớn dường như còn hai gian phòng, là một buồng trong thoải mái rộng rãi, mặt sau có một cái sân rộng, hai gian phòng nhỏ dường như dùng để chứa đồ.

Những phòng khác, chính là phòng của Minh Nguyệt và Triệu Hà, ngọn đèn gian phòng sơ sài trong góc sáng trưng, bày mấy chiếc giường cao thấp, có lẽ là phòng của người hầu.

Bạc Cận Ngôn dẫn Giản Dao di chuyển vào trong.

Làm xong sớm muộn gì cũng bị người khác bắt gặp. Nhưng dường như sân nhỏ này có một không khí hết sức trầm lắng, bọn họ đã dừng gần mười phút nhưng cũng không ai phát hiện.

Cho đến khi bọn họ đi tới hồ cá ở sân sau, nhìn thấy có người giúp việc, người đó đang đứng ở phía sau cây, một người khác là người phụ nữ có dáng người đầy đặn đang đứng ở bên cạnh bà. Chính là một đốc công khác làm việc trong nhà hàng – Triệu Hà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!