Tâm lý tội phạm trò vui này, mỗi khi cảnh sát còn học ở trường cảnh sát, hoặc ít hoặc nhiều đều chọn qua môn học này.
Trên thực tế, trong phá án, đôi khi sẽ dùng đến, đoán tâm lý tội phạm, hành vi, là thủ đoạn trợ giúp cho suy luận
Nhưng chuyên gia về mặt trò vui này, thì Phương Thanh chưa từng thấy.
Lại nghe một chút vậy. Phương Thanh và mấy người cảnh sát liếc nhìn nhau, hai bên trao đổi ánh mắt, Bạc Cận Ngôn nói với bộ dạng bình tĩnh, tiếp tục ngồi uống trà. Hình như cảnh tượng như mấy người cảnh sát bọn họ, anh đã từng gặp rất nhiều.
Gió nửa đêm yên tĩnh, trong thời gian chờ đợi, mọi thứ đều lộ ra hết sức im ắng. Phương Thanh chú ý, Giản Dao đã ngồi xuống bên cạnh Bạc Cận Ngôn, mở máy vi tính ra. Bạc Cận Ngôn hơi cúi đầu, nói với cô cái gì đó. Giản Dao gật đầu, dáng vẻ chăm chú lại lạnh nhạt, giống hệt Bạc Cận Ngôn.
Dáng điệu hai người họ khi ở chung với nhau, khiến trong đầu Phương Thanh đột nhiên nghĩ đến một từ: Tài tử giai nhân.
Thật ra từ khi nào, Phương Thanh cũng từng chờ đợi một tình yêu như vậy, có một người phụ nữ dịu dàng động lòng người làm bạn với mình.
Thế nhưng, sau đấy anh lại thích một người phụ nữ giống như một con ưng.
Phương Thanh tự giễu cười cười.
Lúc này, Bạc Cận Ngôn lên tiếng nói: "Người đó là người địa phương, có thể đã từng có khoảng thời gian sống ở nơi này. Hơn nữa lại gây án một mình, khoảng trên hai mươi tuổi. Người đó là người nạn nhân Phó Vĩ quen biết, có lẽ ít nhất đã từng tiếp xúc ở thành cổ.
Đêm xảy ra vụ án, người đó mặc chiếc áo khoác thật dày, sau đó lại vứt đi.
Người đó có hiểu biết về phản trinh sát, đồng thời cũng nắm một số kỹ năng thực dụng của phản trinh sát, tựa hồ rất quen thuộc với cách cảnh sát phá án. Có thể người đó đã từng quen biết cảnh sát trong vụ án khác. Ví dụ như người tình nghi, người có liên quan, đã từng tiếp nhận điều tra của cảnh sát.
Người đó cư ngụ trong phạm vi mấy con phố gần chỗ gây án, hơn nữa còn trong tình trạng sống một mình. Người đó không có công việc, hoặc là làm những công việc thấp.
Người đó làm việc rất gan dạ, cẩn thận, kế hoạch chu đáo, chặt chẽ, nhưng lại áp lực về mặt tinh thần, có dấu hiệu tinh thần phân liệt, nhưng sẽ tự động kiềm chế một cách nghiêm ngặt khi đang làm việc trong cuộc sống, không muốn để người khác biết.
Trong hoàn cảnh nhất định, có một sự kiện nào đó, hơn nữa là chuyện tạo ra ảnh hưởng lớn với cuộc đời của người đó, gây nên áp lực cho người đó trong thời gian dài.
Khi Phó Vĩ đến Thành cổ đã từng tiếp xúc với người đó – chính là một trong những người mà các người đã từng điều tra, quan trọng là người đáp ứng điều kiện tìm kiếm kể trên, chỉ cần kiểm tra nhân chứng, bằng chứng, chứng minh bọn họ không có mặt ở tại chỗ.
Rất nhanh các anh sẽ có thu hoạch."
___
Nhóm cảnh sát đều im lặng, Phương Thanh cũng đang trầm tư.
Trong suy luận của Bạc Cận Ngôn cũng có vài điểm tương đồng với phán đoán của anh. Nhưng càng nhiều hơn chính là, trực giác của một cảnh sát đi trước, cũng không chắc chắc như anh ta vậy.
Mà Bạc Cận Ngôn dừng nói một chút, dường như thái độ cũng không vì nhóm cảnh sát im lặng mà có bất kì biến hóa nào, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, bắt đầu giải thích:
"Khi vụ án xảy ra, đêm khuya, mưa lớn.
Phó Vĩ về đêm, chúng ta đều biết, hiện trường vụ án không có bất kì chỗ ẩn núp nào. Cho nên hung thủ đứng ở đó chờ hắn.
Một chiếc áo khoác dày, mới đủ giấu một con dao dài khoảng 20 đến 30cm
Bên ngoài cách chỗ Phó Vĩ bị giết khoảng 4m, để lại nửa dấu vân tay. Chỉ tay rõ ràng đều dùng sức, đồng thời xung quanh không hề có vết máu. Cho nên đây là dấu vết anh ta để lại khi còn sống. Ngày đó anh ta từng ghé qua quán bar, từng uống rượu.
Mưa lớn như vậy, vì sao ở trong mưa cách một khoảng cách, hắn ta đột nhiên dừng lại, còn dùng tay chống ở trên tường? Bởi vì hắn nhìn thấy người quen, có lẽ ít nhất là người từng gặp ở thành cổ.
Không phải người xa lạ.
Nếu như bạn nhìn thấy người xa lạ ở trong mưa, cho dù cảm thấy kỳ quái, cũng chỉ có thể qua loa thôi, không thể dừng lại vì hắn ta.
Cổ tay Phó Vĩ có dấu vết vật lộn, tay của hung thủ, da mặt phải lộ ra bên ngoài, mới có thể bị Phó Vĩ cào trầy.
Hung thủ hết sức quen thuộc với camera theo dõi phân bố ở mấy con phố, hướng đường đi, chốt mở cửa hàng, và trường học bỏ hoang. Điều này chứng minh người đó đã sống ở vùng bản địa được một khoảng thời gian.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!