Chương 4: (Vô Đề)

Phương Thanh và đồng nghiệp đồng thời ngẩng đầu lên.

Người cộng sự hỏi: Anh nói cái gì?

Bạc Cận Ngôn lặp lại chức vị của mình một lần nữa. Không thể không nói, Phương Thanh và người cộng sự đều phát hiện khóe môi anh đang mỉm cười. Có chút đắc ý, lại có vẻ được như ý.

Người cộng sự thiếu kiên nhẫn, nở nụ cười:

"Anh nói anh là chuyên gia của Bộ công an? Hà."

Phương Thanh lại ngăn cậu ta lại, hai mắt nhìn thẳng Bạc Cận Ngôn:

"Có chứng cớ gì chứng minh thân phận của anh? Nhưng tôi lại bắt được anh ở hiện trường vụ án."

Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn thản nhiên:

"Tất cả giấy tờ trên người tôi không phải đã bị các người lấy đi hết rồi sao? Kiểm tra chúng là nhiệm vụ của các anh, không phải của tôi."

Người cộng sự từ dưới chân bàn lấy ra một cái rổ, lục soát những thứ trên người mà Bạc Cận Ngôn vừa nói. Thẻ căn cước, hiện ra vé máy bay ba ngày trước mới từ Bắc Kinh đến thành phố cổ. ví tiền, khăn giấy, bao tay, khẩu trang…

"Nếu anh quả thật là chuyên gia, không có mang giấy chứng nhận chuyên gia? Thậm chí ngay cả tấm danh thiếp cũng không có?" Người cộng sự hỏi.

Bạc Cận Ngôn xùy cười một tiếng:

"Đi ra ngoài đơn giản, mang theo thứ vô dụng đó để làm gì?"

Phương Thanh từ trong rổ lấy ra một cái giấy chứng nhận màu đỏ, mở ra nhìn một chút:

"Vậy anh mang theo giấy hôn thú làm cái gì?"

Bạc Cận Ngôn lạnh nhạt không nói.

Nhưng thẩm vấn cuối cùng vẫn gián đoạn, Phương Thanh mở còng tay cho Bạc Cận Ngôn đồng thời để người cộng sự đi xác nhận thân phận của anh nói:

"Nếu anh thật sự là chuyên gia của Bộ công an, như vậy lúc nãy đã mạo phạm. Nhưng tôi phát hiện anh ở hiện trường vụ án, dẫn người về là đương nhiên, là trách nhiệm của tôi."

Bạc Cận Ngôn gật đầu một cái: Tôi có thể hiểu. Anh xoa xoa cổ tay bị còng đỏ, vẻ mặt thản nhiên, không tức giận chút xíu nào là thật.

Trong ngực Phương Thanh nổi lên cảm giác cổ quái.

Chỉ cảm thấy người này không giống như người bình thường, thời điểm không nên xuất hiện lại xuất hiện, nên tức giận lại không tức giận.

Cuối cùng Bạc Cận Ngôn bưng tách trà lên lần nữa, kiên nhẫn uống một hớp, còn nói:

"Ồ, đúng rồi, vừa nãy tôi quên nói, thân phận chuyên gia của tôi là bảo mật, với quyền hạn các anh, hẳn là không tra được. Đi gọi cho cấp trên của anh, xin cấp trên của anh, thì có thể."

Phương Thanh và người cộng sự ngơ ngác nhìn nhau.

Hai mươi phút sau.

Phương Thanh phải mời Bạc Cận Ngôn đến phòng làm việc nhỏ của mình ngồi, mà cục trưởng phân cục đang trên đường chạy tới.

"Giáo sư Bạc,.. mời ngồi."

Phương Thanh không phải là lãnh đạo giỏi chung đụng với người khác, huống chi trước mặt còn có một pho tượng đại phật như vầy. Vì thế, sau khi hai người ngồi xuống, vẫn không lên tiếng.

Một lát sau, Bạc Cận Ngôn bỗng nhiên mở miệng:

"Chiếu theo quy tắc, tôi bị các anh dẫn về đồn cảnh sát…Có phải nên thông báo cho người nhà tới đón không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!