Kết quả điều tra hiện trường nhanh chóng có. Nhân viên công tác báo cáo:
"Dựa vào phản ứng của luminol, hiện trường còn sót lại lượng máu lớn. Qua kiểm tra đều thuộc về Kha Thiển. Một người chảy nhiều máu như vậy, theo lý thuyết không thể còn sống."
Chạng vạng, thành viên tổ vụ án đặc biệt tập trung trong tiệm ăn dưới lầu cục cảnh sát, ăn tạm chút thức ăn nhanh. Lúc gọi món, Bạc Cận Ngôn gọi điện thoại cho Phó Tử Ngộ, muốn gọi anh cùng đến ăn cơm. Tiếng chuông vang lên mấy lần chuyển sang hộp thư thoại.
Giọng Phó Tử Ngộ sang sảng vang lên trong điện thoại:
"Hello, nếu nghe thấy hộp thư thoại tức là tôi đang ngủ, nghỉ phép…, không tiện tiếp điện thoại của bạn. Xin gọi lại sau."
Bạc Cận Ngôn mỉm cười, bỏ di động xuống.
Phương Thanh châm điếu thuốc, tựa vào cửa chậm rãi hút. Nhìn thấy An Nham cầm chai Coca, hỏi:
"Hai người các anh cũng không hút thuốc sao?" Bạc Cận Ngôn ngước mắt liếc anh ta, lười trả lời.
An Nham cười nói:
"Em không thích mùi thuốc lá."
Phương Thanh cười, híp mắt nhìn về phía xa, tiếp tục phì phèo khói thuốc. Hút hết điếu thuốc, anh ta mới đi vào phòng. Giản Dao ngửi thấy mùi thuốc trên người Phương Thanh, nhưng cũng không cảm thấy chán ghét. Anh thấy thế nào?
Phương Thanh nhìn Bạc Cận Ngôn. Đáp án đã rõ ràng. Bạc Cận Ngôn nói. Giản Dao vẫn đang rối rắm trong vụ án kì lạ này, nhíu mày.
An Nham xen vào:
"Em tin vào xác suất, Kha Thiển chắc là đã chết rồi."
Bạc Cận Ngôn nhìn Giản Dao, mỉm cười nói:
"Bà Bạc, em có cách thức tư duy theo chiều hướng cẩn thận sắc bén, đây là ưu điểm cũng là khuyết điểm. Xin hãy nhớ kỹ một nguyên tắc của cảnh sát hình sự: Khi tình huống càng phức tạp càng khác thường, kết quả chân tướng thường có xu hướng là càng đơn giản."
Vâng. Giản Dao gật đầu. Phương Thanh nở nụ cười:
"Bình thường hai người đều trao đổi như vậy sao? Bầu không khí tràn ngập học thuật thăm dò?"
Giản Dao cười: Đúng vậy.
Phương Thanh chỉ cười, một lát sau, vỗ bả vai Bạc Cận Ngôn, thấp giọng nói:
"Anh có thể lấy được bà xã bao dung như vậy, đúng là tam sinh hữu hạnh."
Bạc Cận Ngôn vốn không thích người khác đụng vào mình, còn là đàn ông, nhưng cái đập vai tùy tiện, thoải mái tự nhiên của Phương Thanh không khiến anh cảm thấy chán ghét.
Tuy nhiên anh có thể nghe ra ý chế giễu trong lời nói của Phương Thanh, là nói anh quá học thuật quá nhàm chán sao? A… Bạc Cận Ngôn cúi đầu, nói bên tai Phương Thanh:
"Lửa tình của tôi nóng bỏng tất nhiên sẽ không để cho người ngoài bọn anh nhìn thấy."
Phương Thanh sặc nước. Vì thế… Giản Dao suy nghĩ một lát, ngẩng đầu,
"Cho dù thi thể biến mất, chết mà sống lại có lạ lùng thế nào, cho dù hắn biểu hiện ra quen thuộc với các thành viên trong nhóm thế nào, vụ án này chỉ có hai khả năng."
Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh từ từ uống trà nghe cô nói. An Nham cũng chăm chú nghe. Thứ nhất. Giản Dao nói,
"Hắn thực sự có thiên phú dị bẩm, khả năng rất thấp vẫn còn sống. Ẩn núp mấy tháng, sau đó báo thù."
Thứ hai.
Bạc Cận Ngôn nói, "Kha Thiển thực sự đã chết. Cho dù là Phương Thanh hay Cố Bàng Bàng kia đều chỉ nhìn thấy bóng dáng hoặc mặt bên giống cậu ta thôi, hơn nữa còn đội mũ… Do đó, một người bạn thân có dáng vẻ và diện mạo tương tự cậu ta, vô cùng hiểu biết cậu ta, trộm thi thể của cậu ta, sau đó báo thù thay cậu ta.Tiếp theo phải làm thế nào?An Nham hỏi.Tất cả đều trở về điểm xuất phát.Phương Thanh nói,Chúng ta phải bắt đầu điều tra Kha Thiển kia một lần nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!