"Nhóm Nguyệt Ảnh tồn tại người thứ sáu." Bạc Cận Ngôn nói. Trên đường Cherokee chạy tốc độ cao về cục cảnh sát, vẻ mặt Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều nghiêm trọng. Giản Dao nói: "Hiện trường có bốn điểm đáng ngờ.
Thứ nhất, phong cách bài trí của phòng làm việc vô cùng sạch sẽ ấm áp, duy mĩ, tinh tế, đặc trưng phong cách cá nhân. Chắc chắn khi phòng làm việc mới thành lập, có người dốc hết sức làm việc này.
Nhưng chúng ta đến chỗ ở của năm người bọn họ, biết rõ đặc điểm tính cách của bọn họ, lại không có người nào có khiếu thẩm mỹ và thói quen như vậy. Thứ hai, người bài trí phòng làm việc cẩn thận sẽ không để cho nó lộn xộn như vậy.
"Bạc Cận Ngôn xen ngang:"Đúng, giống như em vậy.
Nếu đổi thành em, cho dù nhóm sắp giải tán, em cũng sẽ không để cho phòng làm việc lộn xộn như vậy.Giản Dao mỉm cười:Cám ơn ngài Bạc khích lệ. Đúng vậy, hiện tại cả phòng làm việc là trạng thái không ai quan tâm, không có đồ gì sạch sẽ mà còn lộn xộn.
Tình hình hiện trường thực tế và phong cách trang trí lúc trước không hợp nhau, hoàn toàn là hai phong cách.Phong cách của người thứ sáu đã bị bọn họ che giấu, tước đoạt.
"Bạc Cận Ngôn nói. Câu nói sâu sắc này khiến Giản Dao khẽ rung động, nói tiếp:"Thứ ba, toàn bộ ảnh chụp trên tường đều bị ném đi. Điều này không hợp lí.
Cho dù nhóm sắp giải tán, nhưng bọn họ cũng không thể vứt bỏ những kỉ niệm từng nhiệt tình yêu thương, quý giá đó. Bọn họ đang muốn che giấu thứ gì.Thứ tư.
"Bạc Cận Ngôn chậm rãi nói,"Những bông hoa bị san rớt trong chậu hoa ở cửa sổ hình như cũng không rẻ, hơn nữa còn phải chăm sóc tỉ mỉ.
Là thứ từng thuộc về hắn đó.
"Giản Dao im lặng một lát, hỏi:"
Hắn chính là hung thủ sao?Bây giờ vẫn chưa thể kết luận được.Bạc Cận Ngôn nói,Nhưng ít nhất hắn là một trong số những kẻ tình nghi. Cho dù bọn họ che dấu về sự tồn tại của một người, nhưng không thể dễ dàng xóa đi như vậy được.
Tin rằng Phương Thanh và An Nham điều tra bên ngoài cũng rất nhanh tra ra được sự tồn tại của người này.Nhưng…Giản Dao nói,Tại sao bọn họ tình nguyện mạo hiểm trở thành kẻ tình nghi giết người, chứ không chịu nói ra sự tồn tại của người này?Đúng vậy.
"Bạc Cận Ngôn khẽ cười nói,"Tại sao nhỉ? Còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn so với việc trở thành kẻ tình nghi giết người à?
"Trong lòng Giản Dao chấn động. Bạc Cận Ngôn nói:"Anh nghĩ chỉ cần điều tra rõ chuyện này là có thể biết được hung thủ là ai.
"Cách cục cảnh sát còn một đoạn, Giản Dao cúi đầu nhìn đồng hồ, hai người đã không ngủ hơn ba mươi tiếng rồi."Có mệt hay không?Cô hỏi.Vẫn tốt.
"Giản Dao nở nụ cười:"Đúng vậy, khi điều tra án, anh rất hưng phấn. Như thế này nhé quay về cục tranh thủ ngủ một chút, phải quý trọng thân thể.Được.
"Anh liếc nhìn cô, đặt tấm che lên cho cô,"Em ngủ trước một lúc đi.
"Giản Dao thực sự không thể chịu nổi nữa,"Ừ" một tiếng, nhắm mắt lại, điều chỉnh ghế, tựa vào ghế, nhanh chóng truyền đến tiếng hít thở đều đều. Bạc Cận Ngôn im lặng một lát, lại liếc qua di động. Bởi vì đột nhiên xảy ra vụ án giết người cosplay, nên vụ án của Hàn Vũ Mông đành tạm thời gác lại.
Còn Phó Tử Ngộ hai ngày nay cũng không gọi điện hay nhắn tin gì cho anh. Hiện tại cậu ta đang cần anh mà. Anh nghĩ có lẽ mình nên quan tâm Tử Ngộ nhiều hơn. Cùng với… Anh nghiêng đầu, nhìn Giản Dao bên cạnh mệt mỏi ngủ say.
Mái tóc vốn mượt mà hiện tại hơi rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ, môi khẽ cong lên. Bạc Cận Ngôn không nhịn được giơ tay ra sờ tóc cô một chút, cuốn mấy vòng. Chuẩn bị cũng khá ổn rồi, chờ vụ án này kết thúc, sẽ cho cô một hôn lễ đầy bất ngờ lãng mạn nhất.
Nghĩ đến đây Bạc Cận Ngôn bật cười. Bởi vì không có bằng chứng, ba người Tưởng Học Nhiễm, Hứa Sênh, Văn Hiểu Hoa đều được thả ra, Hứa Sênh trở về kí túc xá, Văn Hiểu Hoa được cha mẹ đưa đi.
Tưởng Học Nhiễm quay về nhà trọ, nhưng cục cảnh sát vẫn sắp xếp mấy người canh giữ 24 giờ xung quanh, là giám sát cũng là bảo vệ. Mặt khác, chỗ của ba người bọn họ đều trang bị camera máy nghe lén. Camera gần nhà cũng bị tập hợp khống chế. Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa không nói gì.
Tưởng Học Nhiễm vô cùng không hài lòng với chuyện này, hỏi cảnh sát đưa cậu ta về nhà:
"Tại sao phải lắp camera? Nghi ngờ tôi à?" Cảnh sát đáp:
"Đừng nghĩ nhiều, để bảo vệ cậu thôi."
Tưởng Học Nhiễm hừ lạnh một tiếng, đá cửa đi vào.
Lúc đầu hai cảnh sát ở trong xe giám sát còn có thể nhìn thấy hình ảnh theo dõi rõ ràng trong camera, Tưởng Học Nhiễm ngồi trên sô pha, bật TV, xem linh tinh. Một lát sau, cậu ta bỗng nhiên đứng dậy tắt TV, đi về phía camera được đặt trên bàn.
Sau đó một đồ vật phủ lên, màn hình tối đen, không nhìn thấy gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng Tưởng Học Nhiễm đi lại. Shit. Một cảnh sát mắng. Một cảnh sát khác gọi điện qua:
"Tiểu Tưởng, sao lại thế này?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!