Chương 3: Vụ Án Giết Người Ở Thành Cổ (Tt)

Edit: Julia

Phương Thanh suy nghĩ một chút đáp: "Hình như không giống."

Cộng sự hỏi: "Tại sao?"

"Nếu như tâm lý biến thái, giết người ngẫu nhiên , nhưng mà hiện trường vụ án được dọn dẹp quá sạch sẽ. Rõ ràng kế hoach đã được lập từ trước giống như người bình thường, có điều anh ta điên cuồng đâm thi thể như vậy, quả thật có hơi biến thái."

Hai người đều không nói nữa, dù sao loại án giết người như thế này, họ chưa từng trải qua.

Mắt thấy bóng đêm càng lúc càng tối, cảnh sát cũng không phải làm bằng sắt, Phương Thanh cho mọi người nghỉ nửa buổi tối về ngủ, còn anh từ từ đi ra khỏi cục cảnh sát

Ánh trăng rất sáng. Những lúc trong lòng không bình tĩnh, Phương Thanh thường thích đi tản bộ xung quanh thành cổ. Hơn nữa bây giờ vụ án vẫn chưa tra ra manh mối, anh vẫn theo đuổi nguyên tắc của lớp cảnh sát đi trước: Điều tra vụ án nếu gặp phải nút thắt thì nên đi đến hiện trường vụ án lần nữa, nói không chừng có thể tìm được thu hoạch mới.

Đi trong chốc lát, đi ngang qua khách sạn Diêu gia. Lúc này, mới hơn 11 giờ, cửa chính khách sạn mở rộng, liếc nhìn thì không có người bên trong. Lòng Phương Thanh vừa động, đi vào trong.

Nói đến khách sạn Diêu gia, toàn bộ thành cổ không người nào không biết, không người nào không hiểu. Diêu gia là vọng tộc ở địa phương. Chủ nhà hiện tại của nhà họ Diêu Diêu Viễn Qua, trên danh nghĩa cũng có mấy khách sạn, nhà hàng, công xưởng, cũng được xem là thổ hào (1). Đại viện nhà họ Diêu nghe nói được lưu lại từ thời Minh Thanh. Mà người một nhà họ Diêu nghe nói cũng sống trong căn nhà cũ gần đây.

Bốn góc sân nhà có bốn con thú bằng đá, hình dạng quái dị trông rất dọa người. Trong sân rất lớn, phía sau còn có một vườn hoa, bên trong có hồ cá, còn trồng không ít cây xanh. Phương Thanh đi vào trong vườn hoa, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh ao, đang cho ca ăn.

Phương Thanh lập tức nhận ra, ông ta chính là ông chủ nhà họ Diêu – Diêu Viễn Qua. Trên người ông mặc quần áo kiểu Trung Quốc màu xám đậm, vóc người trung bình. Phương Thanh đã từng xem qua tài liệu, ông ta khoảng 48 tuổi nhưng người thật lại được bảo dưỡng rất tốt, dáng dấp mới hơn 40 tuổi. tướng mạo đoan chính, khí chất nho nhã cởi mở.

Phương Thanh nhận ra ông, nhưng ông ta không nhận ra Phương Thanh. Thấy có người đến, Diêu Viễn Qua cười cười, nói: "Còn chưa ngủ?"

Tám phần coi anh thành khách ở trọ.

Phương Thanh cũng cười, không đáp mà hỏi ngược lại: "Đúng vậy, không ngủ được, ông cũng ở trong khách sạn?"

Diêu Viễn Qua nở nụ cười: "Tôi là ông chủ của nơi này."

Phương Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Thất lễ! Thất lễ! Khách sạn này thật không tệ, ông chủ kinh doanh thật tốt." Nói xong lại khen một vòng quanh khách sạn, nào là lắp đặt thiết bị có phong cách, cây cỏ các loại đều có phong vận. Diêu Viễn Qua nghe vẫn khẽ mỉm cười.

"Chỉ có điều…" Phương Thanh nhíu mày: "Nghe nói lầu một đằng trước có một vị khách, mấy ngày trước mới bị người ta giết. Việc làm ăn của khách sạn chắc cũng chịu ảnh hưởng? Nói thật, tôi nghe xong cũng cảm thấy sợ."

Diêu Viễn Qua nhướng mày đáp: "Đâu có ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Thành cổ chưa từng có. Cậu yên tâm, vụ án giết người xảy ra ở trên đường, không phải ở trong khách sạn chúng ta, chẳng qua là mấy người khách trọ ở đây. Sau khi sự việc phát sinh, tôi đã lệnh cho nhân viên tăng cường bảo an, túc trực 24 tiếng đồng hồ. Chỗ chúng ta ở, nếu so sánh, còn an toàn nhất…Người trẻ tuổi đó, mấy hôm trước lúc cậu ta quay về, tôi đang đi dạo có đụng phải cậu ta, nói chuyện mấy câu.

Chàng trai tốt vô cùng, thật đáng tiếc."

Phương Thanh im lặng một hồi hỏi: "Ông chủ, bình thường đều ngủ trễ như vậy?"

Diêu Viễn Qua đáp: "Người lớn tuổi rồi giấc ngủ cũng ít. Buổi tối tôi thường cho cá ăn, hoặc đi tản bộ dọc theo khách sạn. Đã quen rồi."

Từ khách ra nhà họ Diêu đi ra, Phương Thanh lấy máy tính xách tay ra, ghi lại đoạn đối thoại vừa rồi. Đây cũng là cách làm việc mà lớp cảnh sát đi trước truyền lại: Trí nhớ tốt không bằng đầu bút. Có một vài lời khai, nội dung thăm hỏi khi đó nghĩ không có gì khác thường, nhưng sau đó liên hệ với manh mối khác, nói không chừng tìm ra phát hiện mới.

Nhưng Diêu Viễn Qua trước mắt chưa nhìn ra điểm khả nghi, cũng không tìm thấy động cơ giết người rõ ràng.

Khi Phương Thanh đến hiện trường vụ án. Ở đó anh ta nhận được điện thoại của viên điều tra.

"Đội trưởng Phương, nhân viên điều tra ở hiện trường báo lại, ở hiện trường cách thi thể bốn mét tìm được nửa dấu vân tay rõ ràng."

Trong lòng Phương Thanh vui mừng, nhưng lập tức nghe viên điều tra nói: "So sánh với kết quả, kết luận rất nhanh, vì đó là dấu vân tay của người bị hại."

Cúp điện thoại, dưới ánh đèn u ám, Phương Thanh nhìn chằm chằm chỗ thi thể đã trống không, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía dấu vân tay trên tường mà viên điều tra nói. Từ vị trí cho thấy, người bị hại từ hướng đó trở về, đi ngang qua mặt tường này rồi mới bị hại, Phía trên tường có mái hiên ngăn nước mưa, thảo nào có thể giữ lại. Nhưng dấu vân tay này của người bị hại, không có tính tham khảo lớn.

Phương Thanh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này cách đường lớn, không gần không xa. Nhưng tên hung thủ không thể vác cả người đầy máu chạy trên đường. Như vậy chắc chắc tên đó sẽ ẩn núp ở trong nhà dân hay trong khách sạn nào đó. Nếu như là nhà dân, còn phải đề phòng không để cho hàng xóm nhìn thấy, nếu như là khách sạn, người khách có thể sao? Không cao lắm. Ai có thể để cho một người toàn thân đầy máu trở về khách sạn? Ngược lại, nhân viên làm việc có khả năng lớn hơn.

Suy nghĩ như vậy, hắn sẽ đi dọc theo hiện trường vụ án, tiếp tục đi về phía trước. Gặp giao lộ đầu tiên, hắn ta sẽ phát hiện ngọn đèn ở bên trái, phía bên phải không có đèn, tối hơn rất nhiều. Trong lòng anh nảy lên, tiếp tục đi về phía bên phải.

Đi khoảng chừng hơn chục mét thì tới ngã ba. Đã hơn mười hai giờ phía bên phải còn có tiệm cơm mở cửa, từng chậu nước bày ở bên ngoài, người làm thuê đang ở trước cửa rửa chén. Theo Phương Thanh biết, những gia đình ở gần đây, cảnh sát cũng điều tra qua, cũng không phát hiện người chứng kiến. Cho nên Phương Thanh đi về con đường phía bên trái không ai quẹo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!