Đây là một căn phòng làm việc được xếp đặt rất ấm áp. Tuy diện tích không lớn, nhưng tường đều được sơn màu vàng, trần nhà màu trắng còn vẽ sao và cá. Trang thiết bị không nhiều lắm, giá sách được tạo thành từ những khối gỗ vuông hỗn tạp, được kê sát vào tường.
Một chiếc bàn vuông gỗ nâu, ghế tựa có màu sắc sáng. Không trải thảm, nhưng sàn nhà lát gỗ mang lại vẻ êm dịu và trang nhã. Nhưng lúc này trong phòng làm việc hơi lộn xộn. Đồ đạc, đạo cụ chất đống ở một góc, không có ai dọn dẹp. Trên bàn để sách lung tung, tài liệu, hộp thức ăn nhanh.
Sàn nhà cũng không còn sáng bóng, có lẽ đã lâu không được lau dọn rồi. Bạc Cận Ngôn giơ tay sờ cửa sổ, cũng hơi bụi. Nhân viên hiện trường đang bận rộn trong phòng, Phương Thanh đứng ở cạnh cửa, cúi đầu quan sát khung cửa. Giản Dao giống như Bạc Cẩn Ngôn cũng quan sát cẩn thận từng góc phòng làm việc.
Ba người Hứa Sênh, Tưởng Học Nhiễm, Văn Hiểu Hoa đứng ở ngoài phòng cùng một cảnh sát. Sắc mặt bọn họ mơ hồ trong bóng chiều, đều im lặng, bóng dáng tiêu điều. Đây là cái gì? Giản Dao chỉ vào dấu vết mờ trên tường.
Có chỗ màu sắc rõ ràng sạch sẽ mới mẻ hơn so với tổng thể bức tường. Ảnh chụp. Bạc Cận Ngôn nói ra đáp án,
"Đi hỏi bọn họ xem ảnh chụp ở đâu?"
"Lần trước quét dọn vệ sinh ném hết đi rồi." Tưởng Học Nhiễm đáp. Hứa Sênh, Văn Hiểu Hoa bên cạnh cậu ta đều im lặng.
Giản Dao nhìn sắc mặt bình tĩnh khác thường của cậu ta, lại hỏi: Là ảnh gì? Tưởng Học Nhiễm hơi miễn cưỡng nhếch môi, đáp:
"Ảnh hoạt động, phong cảnh… cũng chả dùng để làm gì."
"Vậy… có thể cung cấp cho chúng tôi những tấm ảnh lưu trong máy tính không?" Tưởng Học Nhiễm ngừng một chút, nói: Hẳn là có thể.
Liếc mắt với Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa:
"Để lát nữa chúng tôi tìm xem."
Giản Dao nói: Cám ơn.
Sau đó cô bỗng nhiên hỏi:
"Mấy em cũng cảm thấy những tấm ảnh đó vô dụng sao?" Cô hỏi hai người kia. Hứa Sênh cúi đầu, sau đó gật đầu.
Mặt Tưởng Văn Hoa hơi đỏ, đáp: Vâng, đúng vậy.
Giản Dao quay lại trong phòng, khi đi qua Phương Thanh, anh ta đang tựa vào cửa suy nghĩ sâu xa.
"Có phát hiện gì không?" Giản Dao hỏi. Phương Thanh nở nụ cười, nói:
"Chưa có phát hiện gì." Sau đó hạ giọng nói:
"Dựa theo lời của ba người bọn họ, chỉ có năm người họ có chìa khóa. Tôi không phát hiện có dấu vết băng dính, vết xước, hay cơ quan gì trên cửa sổ… Nói cách khác trừ khi mắt tôi bị mù, nếu không thì không thể có người thứ sáu xâm nhập hoặc xây dựng mật thất tiến vào hạ độc."
Giản Dao trừng mắt nhìn, thấp giọng cảm thán: Làm tốt lắm.
Phương Thanh liếc cô:
"Sao hai vợ chồng cô đều có chung giọng điệu như thế?" Giản Dao: … Có sao? Ngẩng đầu nhìn, Bạc Cận Ngôn đang lấy ra một đồ trang trí nhỏ trong đống đồ đạc. Là một tiểu hòa thượng ngây thơ màu sắc rực rỡ.
Trước kia Giản Dao từng nhìn thấy trong cửa hàng, giá cả không hề thấp, phải hơn hai trăm. Có lẽ là vì bị ném lung tung nên vật trang trí bị bẩn, còn có không ít vết xước.
Bạc Cận Ngôn bỏ vật trang trí xuống, khẽ nói với cô:
"Nơi này chả thú vị chút nào."
Giản Dao suy nghĩ, đáp: Vâng.
Bạc Cận Ngôn nói tiếp:
"Thật thú vị, phạm vi kẻ tình nghi của chúng ta dường như càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng rõ ràng."
Giản Dao sờ cằm, trạng thái trầm tư, sau đó nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!