Ánh mặt trời buổi chiều, rất ấm áp. Người trên đường cũng không nhiều lắm, vài công nhân làm vệ sinh đang tụ tập ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm.
Một cô gái trẻ tuổi đi tới, lễ phép cười một tiếng:
"Ngại quá, xin cho hỏi chị Trương Tố Phân là chị nào ạ?"
Mấy người công nhân vệ sinh đều nhìn cô, một người trong số đó đứng lên:
"Là tôi, cô có chuyện gì không?"
Giản Dao dừng một chút cười nói:
"Dì à, chúng ta qua bên này nói chuyện. Trời hơi nóng, tôi mua cho mọi người mấy chai nước trước."
Cô đến bên quầy sách báo bên cạnh, mua một túi nước, đưa tới cho bọn họ. Những người này không biết trong hồ lô cô có cái gì, đều ngại ngùng.
Nhưng Giản Dao chỉ nhu hòa cười, mời Trương Tố Phân đi tới bên cạnh, cùng cô ta uống một chai nước nói:
"Dì à, có chuyện này tôi muốn hỏi dì, có phải mấy năm trước dì từng giúp việc cho nhà họ Diêu không?"
Trương Tố Phân nhấp miệng một cái, nói:
"Cô gái, cô hỏi chuyện này để làm gì?"
Giản Dao đáp:
"Mấy ngày trước không phải nhà họ Diêu mới có hai người chết sao? Tôi nghe mấy người giúp việc nói dì cũng từng làm ở nhà họ Diêu nên muốn tìm hiểu một chút tình hình."
Thật ra, tư liệu về Trương Tố Phân và người giúp việc khác là do cảnh sát lấy được từ đường dây khác. Trước khi có bất kì bằng chứng nào điều tra Diêu Viễn Qua, không thể kinh động đến bất cứ ai.
Ngộ nhỡ vụ án Đồng Sinh có liên quan đến ông ta, ngộ nhỡ một người giúp việc năm đó biết chuyện, đúng lúc lại là đồng lõa có liên quan mật thiết với Diêu Viễn Qua thì sao?
Trương Tố Phân hơi hiểu được:
"Cô là... phóng viên?"
Giản Dao cười mà không nói.
"Đúng vậy, tôi ở đó gần một năm, nhưng sau đó lại không làm nổi." Trương Tố Phân nói
Tại sao vậy?
Trương Tố Phân trầm mặc một chút rồi nói:
"Nơi đó không phải dành cho người kiếm sống. Mặc dù quét rác kiếm ít tiền một chút thế nhưng thanh thản hơn."
...
"Nhà họ Diêu, có chỗ nào được coi là người."
Giản Dao im lặng, chốc lát sau hỏi:
"Bọn họ ngược đãi người giúp việc, các người không muốn báo cảnh sát sao?"
"Có lợi ích gì? Nhà họ Diêu có tiền có thế, ngộ nhỡ báo cảnh sát, trở về bọn họ tìm người trả thù thì làm sao bây giờ? Với lại, chỉ là một ít vết thương nhỏ thôi, quên đi!"
Giản Dao lấy ra một tấm hình, đưa cho cô ta:
"Cô gái này, cô có từng nhìn thấy cô ấy không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!