Edit: Julia
Bạc Cận Ngôn giãy dụa.
Ánh trăng sáng nhạt, chiếu vào trên song cửa phòng bếp cũ kỹ, lắc lư lay động. Người đó quả nhiên vừa nhạy cảm vừa tàn nhẫn, đột nhiên xuất hiện, cánh tay không quá to nhưng sức lực lại không thua đàn ông. Bạc Cận Ngôn bất ngờ không kịp đề phòng nên bị người đó đánh lén.
Bà không có phát ra thanh âm, chỉ gắt gao ôm lấy Bạc Cận Ngôn, siết anh là muốn siết chết anh. Điện thoại trong tay Bạc Cận Ngôn rơi xuống đất, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, trở tay, khuỷu tay đánh vào khuôn mặt bà.
Bà bị đánh đau như thế, chỉ rên lên một tiếng nhưng cũng không buông tay, ngược lại lại càng siết chặc hơn, không có kỹ thuật đánh nhau, rõ ràng cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, chỉ dựa vào tính mềm dai và ý chí giết người. Nhưng vóc người Bạc Cận Ngôn cao hơn bà, lại tỉnh táo hơn, tuy rằng sức mạnh không đủ nhưng bổ sung trí lực. Vừa thấy không thoát được bà, cũng không hoảng hốt, điều chỉnh hơi thở một chút, rồi hất một cái, đã đẩy bà trúng vào cái bàn dài phía sau.
Lần này bà bị trúng rất đau, ngay cả Bạc Cận Ngôn cũng cảm thấy đau. Nhưng bà ngã xuống lại giống con trâu nhỏ vẫn không chịu buông tay, đổi thành hai tay bóp cổ anh, Bạc Cận Ngôn vừa tức vừa cười, vừa quay đầu nhìn thấy tóc mai hoa râm của bà thì hơi ngẩn ra.
"Tại sao?" Bạc Cận Ngôn dùng lưng ở phía sau ép bà vào tường, khàn giọng hỏi: "Vì sao lại có tuyệt vọng… Và oán hận sâu như vậy?"
Bà không có trả lời.
Bạc Cận Ngôn hung hăng đánh một quyền vào bụng bà, cuối cùng thoát khỏi bà. Mà bà cúi đầu đụng vào người anh. Bạc Cận Ngôn vốn còn mấy phần bản lĩnh nhưng mà gặp phải đối thủ liều mạng như bà, nhất thời cũng không chiếm được lợi thế.
Trong phòng u ám, hai người im lăng giằng co.
"Bà bị tổn thương gì?" Bạc Cận Ngôn thấp giọng nói: "Cha mẹ, chồng hay con cái?"
Bà phát ra tiếng khóc.
Bạc Cận Ngôn nhẹ nhàng "Oh" một tiếng.
"Là loại tổn thương gì?" Lần này anh nắm lấy cánh tay bà đánh tới trong bóng đêm một cách chính xác: "Ngược đãi? Lừa dối? Hiếp dâm hay giết hại?"
"Cậu không biết gì cả.." Bà run giọng nói: "Các người không biết gì cả."
"Không, ngược lại, cái gì tôi cũng biết."
Bạc Cận Ngôn nói: "Tôi là Bạc Cận Ngôn, tất cả tội ác tôi gặp được, tôi sẽ không bỏ qua, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời tôi, chính là khiến chân tướng được phơi bày, oan khiên, tội phạm phải bị đền tội."
"Bà.." Anh vừa mới mở miệng, bà chợt đẩy cái tủ bên cạnh về phía anh, rồi mở cửa xông ra ngoài.
Bạc Cận Ngôn đẩy đống hỗn độn trên người rồi cất bước đuổi theo. Nhưng trong hành lang có hai người nhân viên phục vụ nghẹn ngào hỏi: "Chị Đồng, làm sao vậy?"
Chị Đồng im lặng, lại tiếp tục lừa gạt. Bạc Cận Ngôn bị hai người phục vụ ngăn lại, khi đuổi đến thì chỉ thấy đường nhỏ âm trầm, bóng chị Đồng lóe lên rồi biến mất. Mà cuối đường chính là sân trong của nhà họ Diêu.
…
Đám người Phương Thanh, Giản Dao 20 phút sau mới chạy đến khách sạn nhà họ Diêu. Ngọn đèn chiếc xe cảnh sát luôn lấp lóe, ở dưới bầu trời yên tĩnh.
Một đội cảnh sát dưới sự chỉ huy của Phương Thanh nhanh chóng tiến vào khách sạn, Giản Dao cũng mang theo súng, không nghĩ tới khách sạn vốn nên yên tĩnh, nay đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người khách đi ra, đứng ở trên hành lang ban công, thì thầm với nhau, đưa mắt nhìn về phía xa xa. Thấy cảnh sát xông vào, trong nháy mắt càng chấn động.
Trong lòng Giản Dao dâng lên linh cảm không rõ ràng.
Có người thấp giọng nghị luận:
"Có người chết, nghe nói có người chết. Cảnh sát tới thật nhanh."
"Nghe nói là bị kẻ giết người hôm trước giết."
"Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, khách sạn này còn ai dám ở."
…
Phương Thanh chỉ huy đội ở phía trước, nhanh chóng cau mày, trao đổi ánh mắt với Giản Dao, sắc mặt Giản Dao càng them trắng bệch, không nói gì cả, chỉ nhìn về phía trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!