Khâu Dạng nhìn mấy chữ này ngẩn người, lại nhìn phía đôi mắt Thẩm Nịnh Nhược, không có phản ứng dư thừa, chỉ là cảm thấy Thẩm Nịnh Nhược giờ phút này giống như một con cún đang ngoe nguẩy cái đuôi .
"Không cần để của em." Khâu Dạng rất trực tiếp cự tuyệt, nàng lại nhìn tấm ảnh chính nàng chụp cho Thẩm Nịnh Nhược trong khung ảnh, khóe môi cong cong, ngữ khí tự nhiên, "Chính chị đã rất đẹp rồi mà."
Thẩm Nịnh Nhược rũ tay xuống, dùng giọng mũi "ừm" một chút.
Bởi vì nghe Khâu Dạng nói vậy cảm xúc của cô liền trầm xuống, nhưng vẫn không dám biểu hiện quá rõ ràng, ở bản ghi nhớ di động gõ một dòng chữ: [ Em nói đúng. ]
Cô kỳ thật biết Khâu Dạng vì sao lại cự tuyệt cô, bởi vì quan hệ hai người căn bản không tới mức đó.
Trưng ảnh của đối phương trong phòng có thể được đưa vào danh sách tư mật.
Chẳng sợ các nàng đã từng hôn nhau rất nhiều lần, chẳng sợ các nàng đều khám phá hết mọi ngóc ngách trên cơ thể nhau, chẳng sợ các nàng sẽ còn lui tới tương đối chặt chẽ.
Nhưng tình hình hiện tại của các nàng, vẫn chưa mức sẽ đặt ảnh chụp đối phương ở đầu giường chính mình.
Thân mật trên cơ thể là một chuyện, thân mật trong sinh hoạt lại là một chuyện khác. Khâu Dạng luôn phân biệt rất rõ.
Thẩm Nịnh Nhược biết.
Bầu không khí trầm lặng xuống, Khâu Dạng đứng lên: "Em đi lấy nước thêm cho chị."
"Chị uống xong một lát sẽ ngủ được thôi."
Thẩm Nịnh Nhược lại gật đầu coi như trả lời, cô nhìn Khâu Dạng ra khỏi phòng ngủ, liền đưa tay lên vỗ trán một cái.
Nhiệt độ trên trán không có dấu hiệu hạ nhiệt, nhưng hiện tại làm cô cảm thấy không thoải mái vẫn là chuyện với Khâu Dạng.
Muốn xác định tâm ý của mình đối với một người phải tốn không ít tâm tư, chuyện này không thể nào vội vàng được.
Khâu Dạng khi biết cô bị bệnh liền lập tức tới ngay, không thể nghi ngờ chính là làm Thẩm Nịnh Nhược rất cảm động, cô nhìn Khâu Dạng vì cô mà bận tới bận lui, cô nhìn Khâu Dạng vì cô làm này làm kia, cô trong lòng mềm mại thành một mảnh, nhưng trừ cái này ra còn có rất nhiều cảm xúc phức tạp vây quanh cô.
Như cái đêm Khâu Dạng uống rượu, cô chạy đến tìm Khâu Dạng, nhưng Khâu Dạng chỉ có cảm kích cô thôi sao?
Hiện tại đầu óc cô vẫn có chút hỗn độn, nhớ không rõ cũng không muốn nhớ lại nữa.
Rất mau Khâu Dạng lại bưng hơn nửa ly nước ấm đi vào, nhìn Thẩm Nịnh Nhược uống xong nàng mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm: "Buồn ngủ sao?"
Thuốc là có tác dụng phụ, gây buồn ngủ chính là một trong số đó.
Mặc dù hôm nay Thẩm Nịnh Nhược đã ngủ nhiều.
"Có một chút." Thẩm Nịnh Nhược lúc này không gật đầu cũng không lắc đầu, cô vẫn mở miệng nói chuyện, chỉ là thanh âm một chút thay đổi đều không có, nhưng cô hiện tại so với lúc nãy sắc mặt đã tốt hơn một chút.
"Vậy chị ngủ một lát đi."
"Vậy còn em?" Thẩm Nịnh Nhược nói chuyện có chút khó khăn, ánh mắt đặt trên người Khâu Dạng đang ngồi ở mép giường.
Có hơn phân nửa ánh sáng chiếu vào người Khâu Dạng, phủ lên nàng một tầng dịu dàng.
Thẩm Nịnh Nhược lông mi run rẩy, không biết giờ phút này đang suy nghĩ gì.
Hoặc là muốn cái gì ——
Môi Khâu Dạng rất đẹp, nếm lên cũng rất ngọt.
Cằm Khâu Dạng không còn nhọn đến mức khoa trương như trước.
Đôi mắt Khâu Dạng so với lúc trước càng sáng hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!