Chương 10: (Vô Đề)

Tuyết phủ mịt mù, thỉnh thoảng có tiếng cành khô gãy vì tuyết đè. Sau trận tuyết lành, mùa xuân chắc chắn sẽ là một năm bội thu.

Trong phòng, ánh nến ấm áp, có mùi thơm của hạt dẻ nướng. Ta đang lật sổ mẫu hoa bên cửa sổ, chợt nhớ ra điều gì đó, vẫy tay gọi Trúc Nhi:

"Trúc Nhi giúp mẹ đọc câu thơ này."

Trúc Nhi đọc ngay:

"Tự văn gia cúc hoàng vu hộc, khất ngã song tài chiếu bạch đầu."

(*) Thơ của nhà thơ Lữ Thành

"Đây không phải thơ của Đào Uyên Minh, con giúp mẹ chọn một bài khác đi."

Trúc Nhi sửng sốt: Sao mẹ biết?

Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, ta cúi đầu, mỉm cười thấu hiểu: Mẹ biết vậy thôi.

Ngoại truyện của Bùi Thanh Thư

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!

📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Lần đầu gặp Ngọc Nương là ở chợ huyện Thủy.

Nàng nhờ người viết thư cho người cha đã bỏ vợ con đi, nói rằng mẹ nàng bệnh nặng, hy vọng ông ta về thăm. Tiên sinh viết thư ngậm tẩu thuốc, một bức thư mở miệng đòi năm mươi văn tiền.

Mẹ Ngọc Nương thường xuyên phải uống thuốc quanh năm, cả nhà chỉ trông cậy vào một mình nàng gánh hàng bán cá tôm, may vá thêu thùa, miễn cưỡng đủ sống qua ngày.

Nàng không có nhiều tiền như vậy.

Bọn du thủ du thực bên cạnh cười nhạo nàng:

"Tiểu Ngọc Nương, đừng nhớ đến người cha bạc tình đó nữa, theo ta đi, ta sẽ không phụ lòng nàng đâu."

"Cô nương, cô có muốn viết bức thư này nữa hay không? Đừng cản trở việc làm ăn của ta."

Lúc đó Bùi gia đang gặp rắc rối trên quan trường, kéo theo ta cũng bị đá đến huyện Thủy nghèo nàn này. Khi đó ta đã đọc được vài cuốn sách thánh hiền, còn giữ chút khí phách nghĩa hiệp của kẻ sĩ.

"Ta sẽ viết cho cô nương!"

Vừa hay ta có thư cần gửi về kinh thành cho Liễu gia, hỏi thăm Liễu cô nương có khỏe không. Tiện thể hỏi bạn cũ ở kinh thành, nhờ họ giúp dò la tung tích cha nàng.

Ngọc Nương lúng túng vò vò vạt áo:

"Ta... Ta không có nhiều tiền, nếu ngài cần vá áo may đồ, ta sẽ giúp, không lấy tiền đâu."

Ta cúi đầu, mới phát hiện tay áo mình đã bị sổ chỉ.

Mấy ngày nay mới đến huyện Thủy, kiếm sống đã khó khăn, đâu còn tâm trí lo đến quần áo?

Viết xong bức thư, ta ngẩng mặt lên.

Đúng lúc nàng cũng cắn đứt chỉ. Thấy ta, mặt Ngọc Nương đỏ hơn cả ráng chiều cuối trời.

Ngọc Nương khéo tay, chỗ rách ở tay áo được thêu một chùm trúc non. Những cây trúc được thêu phẳng phiu, không làm đau tay. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần vuốt ve đóa hoa thêu trên mu bàn tay, lại khiến lòng ta ngứa ngáy vô cớ.

Sau đó gặp lại, Ngọc Nương mạnh dạn bắt chuyện với ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!