KỂ TỪ KHI trở về nhà, công tước Ridgeway có thói quen dành chút thời gian buổi sáng ở trong phòng học, lặng lẽ quan sát bài giảng. Sau đó anh thường dắt Pamela xuống chuồng ngựa chơi với con chó trước khi dùng bữa trước. Fleur buộc phải chấp nhận việc đó.
Buổi học sáng hôm sau đêm khiêu vũ được nghỉ vì tiểu thư Pamela đã thức khuya. Trưa hôm đó Fleur dẫn Pamela đi dọc hành lang trước khi vào phòng học, cho con bé xem những bức tranh, chỉ cho nó các điểm quan trọng.
Dù cố hết sức nhưng cô chỉ mong Pamela sẽ thích những bức tranh đẹp mà không thấy rối trước quá nhiều kỹ thuật, và sẽ muốn vẽ nhiều hơn. Con bé có tài về hình khối và màu sắc, dù khi vẽ thì nó luôn vẽ nhanh cho xong do tính thiếu kiên nhẫn.
Công tước xuất hiện trên đỉnh cầu thang và đi về phía họ trước khi Fleur chỉ xong cho con bé. Fleur khẽ thở dài. Cô hy vọng sẽ không phải gặp công tước cả ngày hôm nay
- cô biết phu nhân và hầu hết khách khứa đã ra ngoài đi dạo.
Cô ghét phải nhớ lại cuộc gặp gỡ đêm qua của họ
- nỗi sợ hãi lúc sóng bước cùng công tước trên con đường vắng, cảm giác khó chịu khi buộc phải chạm vào ngài ấy và cho phép công tước chạm vào mình, sự lôi cuốn đến không ngờ và lạ lùng của điệu valse nhảy cùng ngài trên lối đi ấy, đôi mắt cô nhắm chặt để quên đi rằng ngài ấy chính là người đang khiêu vũ cùng cô.
Suốt buổi đêm qua cô cố quên đi điệu nhảy mà mình cô nhớ rõ nhất trong cả buổi tối kỳ diệu ấy
- cho đến khi ngủ thiếp đi và anh cúi xuống, làm cô đau và nói với cô rằng cô làm thế vì cô thích.
Tiểu thư Pamela mỉm cười, nắm lấy tay cha và ngẩng mặt cho công tước hôn.
"Papa, tuần tới là sinh nhật Timothy Chamberlain. Con và cô Hamilton được mời đấy. Sáng nay mới có thư mời. Mẹ có cho con đi không? Cha cũng đi chứ?"
"Nghe có vẻ rất vui nhỉ," anh cất lời lúc Fleur xoay người đi vào phòng học.
"Pamela, cha không chắc mình có thể đi trong khi còn phải tiếp khách. Cha sẽ xem mình có thể làm được gì."
Công tước ngồi yên lặng suốt giờ học buổi trưa đến khi Fleur cho Pamela nghỉ sớm.
Công tước đứng dậy.
"Con sẽ qua phòng trẻ với vú à?"
Đứa trẻ phụng phịu.
"Vú sẽ gội đầu cho con. Con thích đi thăm Tiny với cha hơn."
"Chúng ta sẽ đi thăm Tiny ngay trước giờ ăn trưa. Nếu vú nói con cần gội đầu thì cha chắc là phải làm thế. Đi đi nào."
Con bé lê chân đi.
Fleur mải mê gom sách vở lại và xếp lên giá. Cô cứ nghĩ công tước đã đi ra cùng con gái, như mọi khi.
"Những bức tranh ở trên lầu quá phức tạp, cô nên chỉ cho Pamela những bức ở tầng dưới nếu cô muốn nó thích."
Fleur không nói lời nào.
"Cô đã thấy gian phòng tranh dài chưa?"
"Đã thấy, thưa đức ngài, với bà Laycock."
"À, với bà Laycock. Bà ấy luôn là người đầu tiên thừa nhận mình chẳng biết gì về nghệ thuật hội họa ở Willoughby. Hiểu biết của bà ấy khá hơn từng ngày. Những bức chân dung trong phòng tranh sẽ cho cô phương tiên cụ thể dạy bài học gia phả. Và chẳng bao giờ là quá trẻ để học về gia tộc mình.
Cô có rỗi không?
"Fleur chỉ có thể quay lại từ giá sách mà cô chẳng thể vờ như vẫn còn lộn xộn nữa."Giờ chúng ta sẽ đi đến đó. Ta sẽ giới thiệu cho cô biết ông bà tổ tiên của ta.
"Cô lặng lẽ đi cạnh công tước dọc hành lang, xuống cầu thang, băng qua đại sảnh, vượt qua người hầu đứng yên không nhúc nhích, nếu không kể đến anh người hầu ngủ gà ngủ gật, và xuyên qua cánh cửa dẫn vào gian nhà dài rộng được dùng làm phòng tranh. Ánh nắng chiều tràn ngập gian phòng."Ta thích nơi này,
"công tước dừng lại ngay ngưỡng cửa."Kể cả chẳng có bức tranh sơn dầu nào ở đây ta cũng thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!