Chương 7: (Vô Đề)

CŨNG TRONG BUỔI SÁNG hôm đó, chính Peter Houghton là người bảo cho Fleur quy định mới khi cô đang ở trong phòng học đợi cô học trò sẽ không đến vì bảo mẫu khăng khăng là con bé ốm vì mệt lử do vận động quá sức đêm qua.

Fleur hơi ngại khi đối diện Peter Houghton vì chắc chắn anh ta biết cô là ai và cô là gì. Từ khi trở về Willoughby đến nay anh ta vẫn cư xử với cô hết sức nhã nhặn

- họ dùng bữa cùng với các gia nhân cấp cao ở bàn của bà Laycock.

Anh ta chẳng có lời nói hay hành động nào chứng tỏ không ưa hay xem cô thấp kém hơn mình. Những người hầu khác cũng chẳng có bất kì lời xì xầm hay bóng gió nào về việc cô là ai.

Quy định mới khiến cô thấy nhẹ nhõm, không phải vì cô muốn có quyền hành với bảo mẫu của Pamela, mà chỉ là cô muốn cảm thấy mình làm được việc gì đó xứng đáng với đồng lương và tiện nghi nhận được. Mấy tuần trước cô không thoải mái vì cảm thấy mình thật vô dụng và không làm trọn nhiệm vụ.

Trưa hôm đó công tước đích thân dẫn con gái đến phòng học. Fleur nhún gối chào và không dám nhìn thẳng công tước. Nhưng vài phút sau Fleur nhận ra anh ta không định rời đi ngay. Anh ta ngồi yên lặng trên một cái ghế trong góc và quan sát.

Họ học bảng chữ cái một lúc, chơi trò nhớ các mẫu tự, mỗi người nghĩ ra từ nào đó bắt đầu với chữ cái được yêu câu, rồi cố nhớ từ đó và thứ tự từng chữ cái.

Lời nói sai, công tước gợi ý khi thấy Pamela mất một lúc mà vẫn không tìm ra đáp án với chữ cái F[1].

[1] Công tước gợi ý chữ False

- nghĩa là sai.

Cô bỗng nhiên bật cười.

Đó là sự tham gia duy nhất của công tước vào bài học đặc biệt này.

Họ đếm đến năm mươi rồi quay lại đếm từ đầu và làm vài phép tính cộng đơn giản trên giấy. Họ nghiên cứu tấm khăn trải bàn mà Fleur đã tìm thấy trong một hộc tủ phòng mình, và cô giải thích từng kiểu thêu cho Pamela và hứa ngày mai con bé có thể bắt đầu tự thêu khăn tay cho mình và học một kiểu thêu.

"Ta có thể chọn bất kỳ màu nào mình thích không?" cô bé hỏi Fleur.

"Bất kỳ màu nào tiểu thư muốn." Fleur hứa với một nụ cười.

"Hoa cúc màu đỏ và thân màu xanh dương được không?"

"Nếu tiểu thư thích thì hoa cúc màu tím và thân màu vàng cũng được." Fleur nói thêm.

"Nhưng mọi người sẽ cười mất."

"Vậy thì tiểu thư phải chọn giữa màu mình thích và bị cười hay màu thông thường mà không bị cười. Rất đơn giản. Tiểu thư có toàn quyền lựa chọn."

Họ thảo luận về bức tranh tiểu đình vẫn chưa được vẽ, Fleur lấy một bức tranh phong cảnh lớn treo trên tường để chỉ cho cô học trò thấy rõ có bao nhiêu màu sắc khác nhau và độ đậm nhạt được sử dụng để tạo nên tất cả hiệu ứng cho bầu trời, cỏ và cây.

"Như tiểu thư thấy đấy, tiểu thư có quyền chọn lựa. Công việc của người họa sĩ là giúp cho người khác nhìn thấy được điều mình thấy. Và không phải ai cũng thấy như mình. Mỗi người có một cách nhìn riêng."

"Ta muốn cô chơi đàn clavico." tiểu thư Pamela đề nghị khi đã chán với đề tài đó.

Fleur biết rất rõ ông chủ của mình vẫn im lặng ngồi trong góc.

"Có khi tiểu thư sẽ thích ngồi lên ghế và tôi sẽ dạy cho tiểu thư." Cô đề nghị.

Nhưng tiểu thư Pamela đã tự mình chơi thử và nhận ra mình không thể đánh ra được những giai điệu hay như Fleur. Con bé cũng đã biết rằng chỉ một hay hai bài học thì chưa thể đánh được những giai điệu du dương đến thế.

"Ngồi xuống và đánh đàn cho ta."

Con bé ra lệnh.

"Nói vui lòng đi nào." Fleur kiên quyết.

Nhưng ngay cả khi cô thầm cầu nguyện sự hợp tác thì cô cũng biết rằng điều đó không thể xảy ra.

Đánh đàn cho ta. Con bé gay gắt ra lệnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!