"MỪNG NGÀI VỀ NHÀ, đức ngài," Jarvis nói với kiểu cúi đầu cứng nhắc đặc trưng.
Công tước Ridgeway gật đầu đáp lại ông quản gia và đưa mũ cùng găng tay cho ông ta.
"Nhà cửa có vẻ yên ắng quá. Mọi người đâu hết cả rồi?"
"Tất cả khách khứa đi cả rồi ạ, thưa đức ngài," ông quản gia báo.
"Hầu hết lên đường từ hai ngày trước."
Còn Lord Thomas? công tước hỏi.
"Đi ngày hôm qua, thưa đức ngài."
"Còn nữ công tước đâu?"
"Trong phòng lệnh bà, thưa đức ngài."
Công tước quay đi.
"Bảo Sydney đến chỗ ta, và chuẩn bị nước tắm cho ta."
Thật nhẹ nhõm làm sao, anh nghĩ khi đi qua những hành lang lát đá cẩm thạch về dãy phòng riêng của mình, cuối cùng cũng thoát khỏi cỗ xe ngựa. Dường như nó vô cùng trống trải và vắng lặng khi không có cô. Suốt chuyến hành trình anh chẳng có việc gì làm ngoài nghĩ ngợi.
Và nhung nhớ.
Cả hai việc đó anh đều không muốn làm. Anh sẽ tắm qua một cái, thay quần áo sạch, lên lầu gặp Pamela, rồi đến thăm Sybil. Vậy là Thomas đã đi mà không đưa cô ta theo. Và anh cho rằng mình sẽ lại là kẻ bất lương, giống như lần trước.
Tội nghiệp Sybil.
Anh cảm thấy thực sự đau lòng cho cô ta, và anh biết rõ cô ta đang cảm thấy ra sao – nhức nhối, trống rỗng, không thể thuyết phục bản thân rẳng cuộc đời có thể đem lại chút niềm vui.
Đôi khi thật khó để khiến trái tim hiểu như lý trí rằng sẽ có lý do để ta mỉm cười trở lại.
"Nước tắm ở chỗ quỷ nào hả?" anh thô lỗ hỏi khi người hầu của anh đi qua cửa phòng thay đồ.
"Đâu đó giữa nhà bếp và trên này, thưa ngài," Sydney đáp.
"Ngài sẽ chỉ thắt chặt nút ca vát đến mức vô phương tháo ra nếu ngài cứ giật nó như thế. Để tôi cởi nó cho đúng cách nào."
"Quỷ tha ma bắt sự láo xược của ngươi. Ngươi làm cách nào sống sót qua tuần vừa rồi mà không có ta để chăm lo nhặng xị như gà mái mẹ hả?"
"Rất yên bình, thưa ngài," người hầu của anh nói.
"Quả thực rất yên bình. Ngài đang đau phải không?"
"Rốt cuộc cũng không đau," công tước cắn cảu nói.
Anh quay người nhìn hai đầy tớ nam đang xách những xô nước nóng vào.
"Dù gì tôi cũng sẽ xoa bóp cho ngài sau khi ngài tắm xong. Hãy ngồi xuống để tôi xử trí cái nút thắt kia kẻo phải lấy dao cắt đứt đấy."
Công tước ngồi xuống và ngửa cằm lên như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Anh nóng lòng muốn tắm, thay đồ và đi lên lầu. Để gặp Pamela. Phải, nhất định là để gặp Pamela. Có còn ai nữa đâu. Không còn nỗi háo hức quen thuộc muốn lên đó, để ngồi trong phòng học nghe cô giảng bài và biến mọi bài học thành chuyến phiêu lưu. Từ giờ trở đi sẽ chỉ có Pamela thôi.
Thế nhưng ngoài nỗi háo hức muốn gặp con gái ra anh vẫn sốt ruột muốn lên đó. Có lẽ anh phải chứng minh với bản thân rằng Fleur đã đi thật rồi. Anh nghĩ xét về nhiều mặt cô thật may mắn. Cô sẽ sống ở một nơi anh chưa bao giờ đến. Sẽ không có những bóng ma.
Còn anh sẽ phải bước vào phòng trẻ, phòng học, phòng nhạc, thư viện, phòng tranh – tất cả những nơi cô từng lui tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!