HỌ ĂN TỐI RẤT MUỘN. Công tước không nghĩ sẽ đi lâu vậy, còn Fleur chẳng ngờ mình ngủ say đến thế.
"Ta thực sự không muốn để mọi chuyện đến ngày mai mới giải quyết," anh bảo cô khi họ ngồi xuống dùng bữa trong phòng khách riêng.
"Ta không ngờ sẽ nhận được sự hỗ trợ đầy sốt sắng và hiếu kỳ của Sir Quentin Dowd."
Anh cho cô hay Sir Quentin là quan tòa địa phương.
"Ta tin ông ta ắt sẽ tự tay đào cả nghĩa trang lên nếu người hầu không làm và nếu ta không chỉ cho ông ta ngôi mộ thật."
"Nhưng điều gì khiến ngài nghi ngờ? Em không hiểu." Fleur không biết cô đã lặp lại câu này bao nhiêu lần trong ngày hôm nay nữa.
"Vì sao lại có người không muốn chôn một người đàn ông ở nơi anh ta đã sống và chết hay ở quê nhà chứ? Gã em họ của em hình như đã không chọn cả ai nơi đó. Trên thực tế, hắn đã cất công đi xa để chôn cái xác ở một nơi xa lạ, nơi chẳng có ai biết về hắn hay gã hầu của hắn."
"Có thể có ai đó muốn nhìn thấy cái xác đúng không?" cô nói.
"Ta đoán gia đình nạn nhân chắc chắn sẽ đòi nhìn tận mắt. Và có lẽ vài gia nhân ở trang viên Heron hoặc bạn bè của Hobson xung quanh cũng sẽ bày tỏ mong muốn đó. Gã em họ của em không thể liều lĩnh để điều đó xảy ra.
Hắn che đậy dấu vết không tốt cho lắm, và nội dung câu chuyện hắn kể cho những đối tượng khác nhau lại mâu thuẫn nhau. Có lẽ hắn không ngờ là sẽ có người muốn tìm hiểu thấu đáo.
Ăn đi.
"Fleur nhìn đĩa của mình, nhưng chẳng thể nhớ làm thế nào mà thức ăn có trong đĩa,"Làm sao em ăn nổi đây?cô hỏi.Dùng dao và dĩa của em.
Cảm giác được giải thoát như thế nào?Nhưng anh ta đã đi đâu? Và tại sao? Tại sao anh ta để cho gia đình nghĩ mình đã chết?Chắc chắn là vì tiền. Ta đoán hắn ở đâu đó bên châu Âu.Và tại sao Matthew làm thế?cô cau mày.Đó là một âm mưu thâm độc, tất cả chỉ để đưa em lên giá treo cổ ư? Anh ta ghét em đến vậy sao?Em biết câu trả lời mà.
Hắn chưa bao giờ định để em bị treo cổ. Hắn muốn em ở trong tầm khống chế của hắn suốt đời. Hắn bị em ám ảnh sâu đậm, Fleur.Nhưng từ trước đến nay em vốn không ưa anh ta.
Khi anh ta ép em làm một chuyện như thế thì em còn căm ghét anh ta hơn. Biết rõ thế thì làm sao anh ta còn muốn em chứ?Với một số đàn ông thì chỉ cần dùng quyền lực với thứ chúng thèm muốn, thế là đủ. Đôi khi bọn chúng còn cực kỳ hưng phấn vì bị ghét bỏ. Ta không biết gã em họ em có nằm trong số đấy không.
Từ những gì ta thấy ở hắn tại Willoughby thì ta sẽ nói không, nhưng những hành động của hắn thì khẳng định ngược lại.Em không mong anh ta về nhà và lại sống cạnh mình chút nào,cô nói.Fleur.
"Anh với tới chạm vào tay cô."Em thực sự nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra sao? Ngay lúc này Sir Quentin đang tức điên lên. Ta chắc chắn gã em họ của em gặp rắc rối lớn rồi.
Trước mắt em sẽ không phải sợ chuyện hắn trở về nhà đâu.Ôi,
"cô lại nhìn xuống đĩa của mình."Em không đói.
"Anh đứng dậy và rung chuông gọi phục vụ dọn bàn. Cả hai đều im lặng cho đến khi việc đó xong xuôi."Em vẫn đang chờ giây phút thức tỉnh khỏi giấc mơ,
"cô băng qua phòng và nhìn xuống lò sưởi trống trơn."Em thật ngu ngốc khi bỏ chạy phải không?
Lẽ ra em nên đến nhà mục sư như đã định.Nhưng hắn vẫn sẽ thực hiện kế hoạch đó, và có lẽ sẽ thành công.Đúng. Em không biết liệu còn ai khác đoán ra sự thật nữa. Em thì không rồi. Chỉ có ngài. Và em ắt sẽ không gặp ngài nếu không bỏ trốn.
"Anh đứng cách cô một quãng ngắn, quan sát cô nhìn đăm đăm vào lò sưởi."Ta ước gì em đã không phải chịu khổ nhiều đến thế,anh lặng lẽ nói.Ta ước gì em đã nhờ ta giúp đỡ, Fleur. Ước gì ta đã nghĩ đến chuyện hỏi em có cần ta giúp không.
Ta ước gì mọi chuyện đã khác.Nhưng không có chuyện đó,cô nói.Ừ.Vì sao ngài làm tất cả những chuyện này cho em?
"Cô ngoái đầu lại nhìn anh."Hãy nói thật với em đi.
"Anh chậm chạp lắc đầu."Em từng nghĩ ma quỷ cũng không thể làm em sợ bằng ngài. Nỗi sợ hãi ấy bắt đầu khi chuyện đó xảy ra, rồi thường trực trong suy nghĩ em và sau này là trong những cơn ác mộng.
Rồi khi ngài về Willoughby và em nhận ra công tước Ridgeway chính là ngài, em tưởng mình sẽ chết vì sợ hãi.
"Gương mặt anh kín bưng."Ta biết.Em đã sợ đôi tay ngài hơn bất cứ thứ gì. Chúng là đôi tay đẹp.Anh không nói gì.Tất cả đã thay đổi từ lúc nào vậy?
"cô hỏi, quay hẳn lại nhìn anh và rút ngắn khoảng cách giữa họ."Ngài sẽ không tự thốt ra những lời ấy.
Nhưng chúng cũng giống những lời trên môi em, đúng không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!