Công tước Ridgeway hôn con gái và cả chú chó con khi nó được nhấc lên cho anh.
"Sáng nay không học sao, Pamela? Trời mưa nên con được nghỉ à?: Con bé khúc khích cười."Con đang định bảo cô Hamilton đưa con xuống phòng tranh để nhảy dây, và để ngắm quý và da ngăm trong bức tranh nhìn giống con nữa.Thử hỏi xem,công tước khuyên.Rất có thể con được toại nguyện đấy.Cô Hamilton hẳn đã thức rất khuya,
"bà Clement bất mãn nhận xét."Từ sáng đến giờ cô ấy chưa ra khỏi phòng, thưa đức ngài.Công tước cau mày.Và không có ai đánh thức cô ấy sao?anh hỏi.Tôi đã gõ cửa phòng cô ấy nửa giờ trước, thưa đức ngài,bà ta đáp.Nhưng công việc của tôi không phải là đánh thức gia sư.Giờ vú vui lòng làm thế dùm ta.
Pamela, Tiny có được kéo cái chăn kia trên sàn không?
"Con gái anh lại cười rúc rích."Vú bảo được vì cái chăn cũ rồi. Xem này Papa.
"Và con bé lôi một đầu chăn trong lúc chú chó giằng kéo đầu kia, gừ gừ thích thú. Pamela cười nắc nẻ. Hai phút sau, bà Clement hối hả chạy vào phòng trẻ."Cô Hamilton không có trong phòng, thưa đức ngài. Chăn mền cũng được gấp gọn gàng, nhưng tôi biết sáng nay không có cô hầu nào lên đó.
"Công tước liếc ra cửa sổ và màn mưa bên ngoài."Hẳn cô ấy đang nán lại dưới nhà.
"Vài phút sau, cả nhà bếp kinh hoàng khi thấy công tước đi xuống từ hướng cầu thang dành cho gia nhân. Anh được cho hay là bà Laycock đang bận tính toán sổ sách trong căn phòng sát phòng khách của bà."Cô Hamilton không xuống ăn điểm tâm sáng nay, thưa đức ngài,
"bà trả lời câu hỏi của anh nơi ngưỡng cửa."Tôi cứ nghĩ cô ấy đã ăn trong phòng trẻ cùng tiểu thư Pamela.
Đôi khi cô ấy vẫn làm thế.Phiền bà đi cùng ta, bà Laycock,
"công tước nói, dẫn đường lên cầu thang dành cho gia nhân tới tầng piano nobile và leo tiếp lên tầng có phòng trẻ. Anh gõ cửa phòng Fleur trước khi mở cửa bước vào."Không có cô hầu nào vào đây sáng nay đúng không?anh hỏi.Tôi không chắc lắm, thưa đức ngài," bà quản gia trả lời.
Không có chiếc lược nào trên bàn trang điểm. Không có kẹp tóc, nước hoa hay bất cứ vật dụng cá nhân nào nằm bừa bãi như trong phòng thay đồ của vợ anh. Anh băng qua phòng tới tủ váy áo và mở ra.
Chỉ có bộ đồ cưỡi ngựa bằng nhung màu xanh ngọc bích còn mới tinh treo trong đó, và chiếc váy lụa xanh lam nhàu nhĩ đã bạc màu.
Anh khẽ chạm vào chiếc váy.
Cô ấy đi rồi, anh nói.
"Đi rồi ư, thưa đức ngài?" Bà Laycock mở một ngăn kéo bàn trang điểm. Nó trống trơn.
"Cô ấy định đi đâu? Và sao lại đi?"
"Người phụ nữ ngốc nghếch," công tước đóng cửa tủ và đứng nhìn nó chằm chằm. Cô ấy đi đâu ư? Một câu hỏi hay. Và cô ấy rời khỏi đây bằng cách nào? Cuốc bộ à? Cô ấy sẽ mất cả đêm mới tới được Wollaston.
"Nhưng tại sao cô ấy phải đi?"
Bà Laycock cau mày nghĩ ngợi.
"Ở đây cô ấy dường như rất vui vẻ và được mọi người yêu mến mà, thưa đức ngài?"
"Phiền bà hãy xuống dưới nhà, bà Laycock," công tước nói. Tìm hiểu tất cả những gì có thể từ các gia nhân. Bất cứ điều gì. Ta sẽ ra khu tàu ngựa để hỏi đội coi ngựa.Vâng, thưa đức ngài."
Bà ngạc nhiên nhìn anh ta rồi ra khỏi phòng.
Không có một người giữ ngựa nào hay biết. Công tước nghĩ hẳn cô nàng ngu ngốc ấy đã cuốc bộ. Anh tự hỏi đêm qua mưa bắt đầu rơi từ lúc nào. Và anh tự hỏi cô định đi đâu. Tới London để bán mình lần nữa sao? Lần này sẽ khó tìm cô hơn.
Chắc chắn cô sẽ tránh xa các trung tâm giới thiệu việc làm – và cả những nhà hát sang trọng nữa.
Và anh tự hỏi liệu Houghton đã trả lương cô chưa.
Driscoll, anh quay sang tên giữ ngựa trẻ nhất,
"phiền cậu phóng ngựa tới chòi gác. Ta muốn biết cô Hamilton đã đi qua cổng chưa và nếu đi rồi thì vào lúc nào."
"Vâng, thưa đức ngài," chàng thanh niên đáp nhưng vẫn do dự đứng tại chỗ.
Công tước nhìn cậu ta chằm chằm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!