Một gia nhân mở cửa cho Fleur bước vào thư viện ngay khi cô vừa tới, rồi lặng lẽ đóng cửa lại sau lưng cô.
Công tước đang ngồi viết sau bàn, nhưng đức ngài lập tức đặt bút xuống khi cô bước vào, thấm khô đoạn vừa viết, rồi đứng dậy. Anh nhìn cô bằng ánh mắt khó dò sắc bén luôn làm cô mất bình tĩnh.
Fleur đứng im lặng, cằm hếch cao, vai rướn thẳng.
Và cô tự hỏi hàng trăm lần suốt một đêm trằn trọc, rằng anh chỉ đơn thuần khiển trách vì không vừa ý chỗ nào đó – nhưng nếu thế, sao phải trang trọng gọi cô đến thư viện thế này? – hay anh đã quyết định đuổi việc hoặc thử quyến rũ cô lần nữa? Hoặc có khi rốt cuộc chẳng có gì nghiêm trọng cả.
Và cô chờ đợi.
"Tiểu thư Isabella Fleur Brhaw cao quý", anh nói rất thản nhiên,
"của trang viên Heron ở Wiltshire."
Vậy là rốt cuộc hai ngày trước Matthew thật sự chẳng hề đùa. Hắn đã kể tất cả. Cô hếch cằm lên cao hơn.
"Lấy trộm nữ trang và giết người, hoặc đang bị tình nghi. Tất nhiên mọi tội phạm bị tình nghi đều vô tội, cho đến khi bị chứng minh có tội."
Cô nhìn anh không chớp.
"Có đúng không? Một tên ăn trộm, một kẻ giết người?"
"Không, thưa đức ngài."
Cả hai tội sao?
"Phải, thưa đức ngài."
"Vậy mà những nữ trang quý giá nhất của em họ cô lại được tìm thấy trong rương hành lý cô định mang theo, nếu kế hoạch ra đi của cô thành công trót lọt."
"Vâng, thưa đức ngài."
"Và, còn có một cái chết?"
"Vâng, thưa đức ngài."
"Khi bị em họ bắt quả tang hành động giết người, cô đã chạy trốn tới London, không mang theo gì ngoài bộ đồ trên người. Một chiếc váy lụa màu xanh và áo choàng xám. Cô đã lẩn trốn và tồn tại ở London bằng mọi cách có thể."
"Vâng, thưa đức ngài."
"Nhưng cô không trộm cắp ở đó đúng không? Hoặc ăn xin?"
Không.
"Cô chỉ bán những thứ của mình."
Vâng.
Anh đi vòng qua bàn và băng qua phòng tới trước mặt cô, chỉ cách vài bước chân.
"Cô sẽ kể cho ta câu chuyện của cô chứ? Chúng ta sẽ mất cả ngày ở đây nếu ta phải đặt các câu hỏi và nhận về những câu trả lời cụt lủn như vậy."
Cô vẫn nhìn anh đăm đăm.
Tại sao không?
"Sẽ chẳng ai tin tôi. Khi tôi kể tất cả trước tòa, Lord Brocklehurst sẽ kể phiên bản mà anh ta đã kể với ngài, và mọi người sẽ tin lời anh ta, giống như ngài. Anh ta là đần ông và là một nam tước. Còn tôi chỉ là phụ nữ và một gia sư quèn – lại là một con điếm nữa.
Tôi chỉ tốn hơi sức và thời gian mà thôi.Ta chẳng biết được gì từ Brocklehurst cả. Những gì ta biết đều là tự tìm hiểu. Ta đã nghe anh ta gọi cô là Isabella.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!