Fleur trông ngóng đến tiệc sinh nhật của Timothy Chamberlain vì nhiều lý do. Tiểu thư Pamela rất phấn khích với bữa tiệc, và thật vui khi thấy con bé hạnh phúc.
Pamela đã hy vọng là mẹ sẽ đi cùng mình, nhưng nữ công tước, lẽ tất nhiên, quá bận rộn với khách khứa nên không thể dành nguyên một buổi chiều cho con gái được. Con bé vẫn hy vọng là cha nó sẽ đi cùng. Fleur thì không mong thế.
Fleur thấy thật dễ chịu khi được đi khỏi Willoughby cả buổi chiều. Tránh xa anh. Cô chẳng chạm mặt anh nhiều kể từ lần xin lỗi sáng hôm ấy. Anh không còn ngồi trong phòng học. Anh chỉ thoáng xuất hiện tại cửa thư viện vào những buổi sáng cô luyện đàn trong phòng nhạc.
Sáng nào không mưa thì cô buộc phải đi cùng anh dạy Pamela cưỡi ngựa. Ngoại trừ lúc đó, cô không thấy anh.
Nhưng luôn có nguy cơ sẽ chạm mặt anh.
Trái ngược với chính bản thân mình, và dẫu cô luôn mong anh sẽ không đến, thì cô lại lắng tai nghe xem có tiếng bước chân anh ở bên ngoài phòng học không.
Và cô mơ về anh.
Nhưng những giấc mơ không còn là cơn ác mộng như lúc trước. Mà mới mẻ, trong những giấc mộng ấy anh hôn cô say đắm, như đã làm trong hiện thực, rồi cô hôn lại anh như đã từng làm, và cô lướt bàn tay trên bờ vai cơ bắp, cởi nút áo gi
-lê và áo sơ mi để chạm vào vùng lông rậm rạp mà cô biết rõ ở bên trong.
Trong mơ cô muốn anh như đã từng ân ái lần xa xưa ấy, nhưng dịu dàng, cơ thể anh vùi sâu vào trong cơ thể cô, và môi anh trên môi cô.
Lúc nào cô cũng tỉnh giấc với đầm đìa mồ hôi và quờ quạng bên dưới tấm ga trải giường. Và cô luôn quằn quại trong cơn xấu hổ.
Cô trông ngóng đến buổi chiều được đi xa ấy, chơi đùa với lũ trẻ cùng sự bầu bạn an toàn và thú vị của quý ông Chamberlain. Cô mong và rất mong là công tước Ridgeway sẽ không đến đó, rồi cảm thấy mình thật tội lỗi khi mong thế vì sự hiện diện của anh rất quan trọng đối với Pamela.
Nó sẽ có nghĩa là anh quan tâm và muốn chia sẻ niềm vui với con bé.
Và cô trông chờ buổi chiều ấy vì nó có nghĩa là cô sẽ thoát khỏi Matthew trong vài giờ. Hắn hoàn toàn nghiêm túc khi nói với cô rằng hắn muốn cô dành nhiều thời gian rỗi cho hắn. Nếu cô ra ngoài đi dạo vào sáng sớm hay chiều tà thì hắn sẽ đi cùng.
Một lần cô dẫn Pamela đến chỗ cây cầu để đi về, thì hắn đến đó và tỏ vẻ rất dễ thương với cả hai cô cháu trong cả tiếng đồng hồ.
Và buổi chiều trước hôm có tiệc sinh nhật, cùng ngày ngài Houghton trở lại sau kỳ nghỉ và công tước cùng con gái không có ở nhà, với sự đồng ý của nữ công tước
- hắn mời cô tham gia cuộc dạo chơi đến hồ nước với vài vị khách khác.
Matthew, cô chán chường nói khi bị gọi xuống đại sảnh và thấy hắn đang chờ đợi.
"Tôi không thể dạo chơi với phu nhân và các vị khách được. Tôi là một người hầu ở đây."
"Nhưng mọi người đều biết nàng xuất thân quyền quý và là người quen của tôi. Và tôi là khách ở đây, Isabella, vì vậy nàng được đặc cách. Nhìn xem, trời đã chuyển thật đẹp, và nàng có một buổi chiều rảnh rỗi.
Có cách nào để tận hưởng buổi chiều đẹp này tuyệt hơn một chuyến dạo chơi đến hồ nước chứ?
"Tất nhiên là cô không có lựa chọn. Cô quay về phòng lấy mũ bonnet. Và khi họ đi sau những cặp khác một đoạn, cô tự hỏi khi nào thì tất cả sẽ kết thúc, khi nào thì Matthew sẽ chấm dứt toàn bộ trò đố chữ này."Ngài định ở đây bao lâu?Cô hỏi hắn.Chúng ta định ở đây bao lâu à? Tôi không biết, Isabella. Tôi chẳng có gì phải vội cả, và tôi nghĩ nàng sẽ thích tìm hiểu tôi lần nữa ở chỗ có những người khác hơn là ở nhà, nơi sẽ chỉ có tôi và nàng.
Có vẻ như nàng nghĩ ở nhà vài tháng trước có gì đó không phải phép, dù chúng ta là chị em họ.
"Fleur nghĩ hắn nói đúng về điểm đó."Tôi sẽ thông báo hôn ước của chúng ta trước khi rời khỏi đây.Không!Cô nói ngay.Không được làm thế, Matthew."
Hầu hết các cặp chẳng còn muốn đi cùng nhau một khi đã đến bờ hồ. Lord Thomas Kent và nữ công tước lấy một chiếc thuyền và chèo ra đảo. Sir Philip Shaw và phu nhân Underwood biến mất dưới lối đi dẫn đến phía bắc hồ nước.
Tiểu thư Dobbin và ngài Penny leo lên dải đất dọc hai bên bờ hồ và biến mất giữa những rặng cây.
Lord Brocklehurst dẫn Fleur đi về phía nam hồ nước, giữa những hàng cây rậm rạp đến tiểu đình mà cô đã tưng cưỡi ngựa ngang qua với công tước. Nó có dáng một thánh thất, bên trong có chỗ ngồi hình bán nguyệt nhìn xuống hồ nước.
Ngồi đây đi, hắn đề nghị.
Và Fleur ngồi xuống. Nhưng cô thình lình quay đầu sang một bên khi hắn định hôn cô.
"Hãy cho tôi một cơ hội, Isabella. Nàng quá đẹp." Hắn rờ vào chỗ tóc ngay gáy cô bằng những ngón tay dâm đãng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!