Chương 11: (Vô Đề)

CÔNG TƯỚC RIDGEWAY đứng dõi theo bóng cô với khuôn mặt thản nhiên bởi có một người hầu đứng ở sảnh.

Có phải anh là người khiến cô phải bỏ chạy? Và lúc nãy, dù cảm thấy cô run run khi anh chạm vào, nhưng Adam biết cô đang đấu tranh giữa nỗi sợ và sự kiềm chế như lúc họ khiêu vũ cùng nhau. Có phải Fleur sợ anh sẽ đề nghị cô dẫn anh về phòng mình hay đến phòng anh không?

Nhưng không, chắc chắn cô phải biết anh không hề có ý định dụ dỗ, mà quan tâm thật lòng.

Nỗi sợ nào đã khiến cô chạy như bay ra khỏi nhà, rồi quay trở lại?

Anh cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cô, như với tất cả những người hầu và tài sản dưới quyền mình. Nhưng với cô thì có phần nhiều hơn. Anh là người duy nhất chịu trách nhiệm về việc đã tước đi sự vẹn nguyên của cô, và cái cách anh làm đã khiến cô mãi mãi bị ám ảnh.

Anh chẳng hề hôn, ôm hay mơn trớn cô. Anh chỉ ngồi, yêu cầu cô trút bỏ xiêm y và quan sát mọi cử động. Rồi ra lệnh cho cô nằm xuống trong khi cởi đồ ngay trước mặt.

Trong ánh sáng của ngọn nến đặt trên đế có móc treo vào tường, anh kéo cô vào vị trí mình muốn, vị trí mà anh có thể chứng tỏ quyền lực của mình với cô và mọi phụ nữ khác, rồi thực thi quyền lực đó một cách thô bạo.

Khi dẫn cô vào quán rượu ấy, anh muốn dùng sự tự nguyện và hơi ấm đàn bà để tự xoa dịu mình. Sự im lặng và điềm tĩnh của cô làm anh cáu tiết và giận dữ.

Adam muốn cô vươn tay ra với mình bởi không biết từ khi nào chẳng còn ai làm thế với anh, thế nhưng cô chỉ nhìn anh bằng dáng vẻ thản nhiên chấp nhận những gì cần phải làm để kiếm sống.

Anh khẽ nguyền rủa mình rồi xoay người đi vào sảnh, đến chỗ nữ công tước và khách khứa trong phòng khách. Anh thấy mình hiếu kỳ nhìn Lord Brocklehurst, gã ta đang chuyện trò với vẻ ung dung và thân thiện trong một nhóm nhỏ.

Công tước liền gia nhập vào nhóm đó.

"Đúng, con bé ngủ rồi." Anh khẳng định khi Lady Mayberry hỏi về Pamela.

Hơn một giờ sau anh thấy mình chỉ còn một mình với Lord Brocklehurst và không chắc mình hay người kia đã cố tình tạo ra tình huống này.

"Đức ngài có cô con gái rất ngoan."

Lord Brocklehurst nhận xét kèm nụ cười.

Đúng vậy, công tước đáp lại.

"Con bé là cục cưng của vợ chồng ta."

"Viễn cảnh hôn nhân xem ra thật lôi cuốn khi mơ tưởng đến một gia đình với những đứa con xinh xắn như thế."

Đúng vậy, công tước đồng tình.

"Ngài sắp lập gia đình à?"

"Ồ, không, không, vẫn chưa," Lord Brocklehurst vừa cười vừa trả lời.

"Tất nhiên là phải lo rất nhiều thứ khi có con cái và phải có trách nhiệm đem đến cho chúng những điều tốt đẹp nhất. Ví dụ như làm thế nào để chọn được một gia sư hay một người giám hộ thích hợp? Có vẻ như gia sư của ngài thuộc tuýp phụ nữ kín đáo. Cô ấy làm cho ngài lâu chưa?"

"Thật ra cũng mới gần đây thôi. Mọi người đều hài lòng với cô ấy."

"Phải mất rất nhiều thời gian tìm hiểu khi quyết định thuê một người như vậy để đảm bảo mình không bị lừa gạt." Lord Brocklehurst nhận xét.

"Có lẽ thư ký của ta được thuê để làm những việc đó. Ngài biết cô Hamilton sao?"

"Ồ, không, không, dù cái họ nghe rất quen. Nhưng ngài nói khiến tôi cảm thấy khuôn mặt ấy cũng hơi quen quen. Tôi nghĩ tôi biết gia đình cô ấy. Có khi đã từng gặp qua cô ấy."

"À, ta thấy là tiểu thư Dobbin đang chuẩn bị đàn một bản nhạc. Ta nên tới gần đó. Xin cáo lỗi, Brocklehurst."

Khi băng qua phòng đến đứng phía sau ghế ngồi của tiểu thư Dobbin, công tước khẳng định chắc chắn đó là Brocklehurst. Và người đàn ông này cũng giấu giếm mối quan hệ của mình và Fleur cũng như cô đã làm.

Hay anh đang phản ứng thái quá?

Có khi nào cô chỉ đơn thuần xấu hổ và lo lắng khi gặp một người đàn ông nhận ra mình và thấy mình làm công việc gia sư thấp kém?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!