Harry xoay càng lúc càng nhanh hơn, hai cùi chỏ của nó ép chặt vô hai bên sườn, những lò sưởi mờ mờ xẹt vút qua, cho đến khi nó bắt đầu cảm thấy muốn bệnh, phải nhắm mắt lại. Sau đó, khi nó rốt cuộc cảm thấy mình đang trôi chậm lại, nó giơ tay ra và dừng lại đúng lúc để khỏi bị té sấp vô cái lò sưởi trong nhà bếp của gia đình Weasley.
Fred đưa một tay ra kéo Harry đứng lên, hồi hộp hỏi:
"Nó có ăn không?"
Harry đứng thẳng lên:
"Có. Mà đó là cái gì vậy?"
Fred rạng rỡ đáp:
"Kẹo bơ Lưỡi
-Phù đó mà. George với anh đã phát minh ra món đó, mà suốt mùa hè tụi anh kiếm hòai chưa ra được người để thử nghiệm…"
Một trận cười ngã nghiêng ngã ngửa bùng nổ trong căn nhà bếp nhỏ xíu. Harry ngó quanh và thấy Ron cùng George đang ngồi cạnh cái bàn gỗ mòn vẹt với hai người tóc đỏ mà trước đây nó chưa từng gặp, mặc dù thoạt nhìn là nó biết ngay đó là ai: nhất định đó là anh Bill và anh Charlie, hai người anh lớn nhất trong gia đình Weasley.
Người gần nó hơn trong hai người đó lên tiếng hỏi:
"Em khỏe không, Harry?"
Anh ta cười với Harry và chìa ra một bàn tay to bè. Harry bắt bàn tay đó, cảm nhận được những cục chai sần và những vết bỏng rộp dưới những ngón tay của mình. Vậy chắc đây là anh Charlie, người chuyên làm việc với rồng ở Rumani. Vóc người anh Charlie cũng giống như hai đứa sinh đôi, thấp hơn và chắc nịch hơn so với Ron và anh Percy – những ngừơi dài đòn, ốm và cao lêu nghêu.
Anh Charlie có một gương mặt rộng, đôn hậu, lại đầy nét phong trần, và nhiều đốm tàn nhang đến nỗi làn da nâu đi như bị rám nắng. Hai cánh tay anh Charlie cuộc đầy cơ bắp, và một trong hai cánh tay ấy bị một vết phồng bóng láng.
Anh Bill đứng dậy mỉm cười và cũng bắt tay Harry. Có thể nói bề ngoài của anh Bill khiến cho Harry phải ngạc nhiên. Harry biết rằng anh Bill làm việc cho nhà băng Gringotts và anh từng là Thủ lĩnh Nam sinh ở trường Hogwarts; nên Harry luôn luôn tưởng tượng về anh Bill như một phiên bản già hơn của anh Percy: rối rít nhặng xị lên về chuyện vi phạm luật lệ và khoái làm ra vẻ ta đây đại ca với tất cả mọi người chung quanh.
Thế nhưng, anh Bill lại rất ư… chịu chơi – thiệt tình là không còn chữ nào khác hơn để diễn tả cho chính xác. Anh cao nhé, tóc dài được anh cột lại thành một chùm như đuôi ngựa. Anh đeo một cái bông tai trông giống như một cái răng nanh toòng teng dưới dái tai. Quần áo anh Bill đang mặc thì không thể nào lạc quẻ trong một đại nhạc hội Rock, trừ một chi tiết mà Harry chú ý là anh mang giầy da rồng sống chứ không phải da thuộc thông thường.
Mọi người chưa kịp nhìn thấy thêm gì nữa thì bỗng có tiếng nổ lụp bụp yếu ớt, và rồi ông Weasley đột nhiên hiện ra từ trong không khí, đứng sát vai George. Ông đang nổi một cơn tam bành thịnh nỗ mà Harry chưa từng thấy bào giờ. Ông quát:
"Cái trò đó vui quá hén, Fred? Con cho cái thằng nhóc Muggle đó ăn cái thứ quỉ gì trên cõi đời này vậy hả?"
Fred đáp với một nụ cười quỉ quyệt:
"Con đâu có cho nó ăn cái gì đâu? Con chỉ … làm rớt bịch kẹo… nó ăn là lỗi của nó đó chứ, con có bao giờ biểu nó ăn đâu?"
Ông Weasley gầm lên:
"Con cố tình làm rớt! Con có biết là thằng nhóc Muggle đó sẽ ăn, con biết là nó đang ăn kiêng…"
George háo hức hỏi:
"Mà cái lưỡi của nó phù lớn cỡ nào lận ba?"
"Đợi nó dài tới một thước hai rồi ba má thằng nhỏ mới chịu cho ba làm co ngắn lại."
Harry và anh em nhà Weasley lại phá ra cười rần. Ông Weasley hét:
"Đó không phải là chuyện để tụi bay cười! Chơi cái kiểu đó chỉ tổ làm hỏng be bét các mối quan hệ giữa phù thủy và Muggle! Ba đã dành cả nửa đời mình để vận động chống lại sự ngược đãi dân Muggle, vậy mà chính các con trai của ba…"
Fred phẫn nộ nói:
"Con làm vậy không phải vì nó là dân Muggle!"
George tiếp lời:
"Không hề. Tụi con làm vậy vì nó là một thằng nhóc ưu hiếp đáp người khác. Đúng không, Harry?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!