Mất cả tháng sau, khi tưởng lại, Harry cũng chỉ nhớ được những ký ức lụn vụn của những ngày tiếp theo sau đêm đó. Hình như ký ức nó đã bão hòa, không thể tiếp nhận thêm được nữa. Những hồi ức của nó hết sức đau đớn. Nhưng có lẽ tệ nhất là chuyện gặp gỡ gia đình Diggory diễn ra vào sáng hôm sau.
Họ không trách Harry về những gì đã xảy ra; ngược lại, cả hai ông bà Diggory đều cám ơn nó đã đem xác của Cerdic về cho họ. Ông Diggory thổn thức khóc gần suốt cuộc nói chuyện. Nỗi đau buồn của bà Diggory thì dường như đã khiến bà cạn ráo cả nước mắt.
Khi Harry kể cho bà nghe Cerdic đã chết như thế nào, bà nói:
"Vậy là nó bị đau đớn ít thôi. Và nói cho cùng, anh Amos à… con nó chết ngay sau khi chiến thắng cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật. Chắc là con nó vui lắm."
Khi họ đứng dậy, bà Diggory cúi xuống nhìn Harry và nói:
"Bây giờ con hãy chăm sóc lấy con nha."
Harry nắm cái bao đựng vàng để trên cái bàn cạnh giường. Nó thì thầm với bà Diggory:
"bác cầm lấy cái này. Lẽ ra nó là của anh Cerdic. Anh ấy đến đó trước tiên, bác hãy cầm lấy giùm…"
Nhưng bà Diggory lùi lại:
"Ồ không, đó là của cháu mà, cháu ạ. Bác không thể… cháu hãy giữ lấy."
Harry đã trở về tháp Gryffindor vào buổi tối hôm sau. Dựa vào những gì Hermione và Ron kể cho nó, thì cụ Dumbledore đã nói chuyện với cả trường vào buổi sáng hôm đó trong buổi điểm tâm. Cụ chỉ yêu cầu mọi người hãy để Harry yên, đừng ai chất vấn hỏi han gì Harry, đừng ép buộc nó kể lại những gì đã xảy ra trong mê lộ. Harry nhận thấy hầu hết mọi người đều né tránh nó trong hành lang, tránh cả nhìn vào mắt nó. Một số che miệng thì thầm khi nó đi ngang qua.
Nó đoán rằng nhiều đứa trong đám đó đã tin vào bài báo của bà Rita Skeeter về việc nó bị rối loạn tinh thần và có khả năng nguy hiểm như thế nào. Có lẽ tụi nó đang thêu dệt giả thuyết về cái chết của Cerdic. Harry thấy nó không bận tâm lắm đến chuyện đó. Nó thích nhất là khi nó với Ron và Hermione cùng trò chuyện về những thứ khác, hay những lúc Ron và Hermione cùng đánh cờ và để Harry ngồi lặng lẽ một mình. Harry cảm thấy như thể cả ba đứa tụi nó đã đạt tới một sự cảm thông mà tụi nó không cần phải nói ra thành lời; rằng mỗi đứa đang chờ đợi một dấu hiệu hay một đôi lời của cái gì đó đang diễn ra bên ngoài trường Hogwarts … và cho đến khi tụi nó biết được điều gì chắc chắn, thì trong lúc này, những suy đoán linh tinh về những gì có thể xảy ra chỉ là thừa. Lần duy nhất mà tụi nó nói tới đề tài hồi sinh của Voldemort và khi Ron nói với Harry về cuộc gặp gỡ giữa bà Weasley với cụ Dumbledore trước khi bà trở về nhà, Ron nói:
"Má đến hỏi thầy Dumbledore xin phép cho bồ đến thẳng nhà mình trong kỳ nghỉ hè này. Nhưng thầy Dumbledore muốn bồ trở về với gia đình Dursley, ít nhất là lúc đầu."
Harry hỏi:
"Tại sao?"
Ron lắc đầu một cách bí ẩn:
"Má nói thầy Dumbledore có lý của thầy. Mình nghĩ tụi mình cũng phải tin thầy thôi, đúng không?"
Ngoài Ron và Hermione ra thì người duy nhất mà Harry cảm thấy có thể nói chuyện được là lão Hagrid. Bởi vì không còn thầy giáo dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nữa, tụi nó rảnh vào giờ học môn này. Tụi nó bèn đi xuống thăm lão Hagrid trong căn chòi của lão vào một buổi chiều thứ Năm trống tiết. Đó là một ngày đầy nắng rực rỡ; con chó Fang nhào ra khỏi cánh cửa mở khi tụi nó đến gần, sủa inh ỏi và vẫy đuôi mừng như điên.
Lão Hagrid đi tới cửa, gọi ra:
"Ai đó? Cháu Harry!"
Lão sải bước tới gặp tụi nó, ôm chầm Harry chỉ bằng một cánh tay, vuốt tóc nó và nói:
"Gặp cháu bác mừng quá. Được gặp cháu thiệt là hay."
Bước vào căn chòi của lão Hagrid, tụi nó thấy hai cái tách bự bằng cái xô và hai cái đĩa để trên bàn gỗ đặt phía trước lò sưởi.
Lão Hagrid nói:
"Bác vừa mới uống trà với bà Olympe. Bà ấy vừa mới ra về."
Ron tò mò hỏi:
"Là ai vậy hả bác?"
Lão Hagrid nói:
"Dĩ nhiên là bà Maxime!"
Ron nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!