Cụ Dumbledore đứng lên. Cụ nhìn đăm đăm xuống Barty Crouch một hồi, trên mặt lộ vẻ ghê tởm. Rồi cụ giơ cao cây đũa phép một lần nữa và từ đầu đũa phép bay ra những sợi dây thừng, tự động trói quanh người Barty Crouch lại, và siết chặt hắn. Cụ quay lại giáo sư McGonagall.
"Minerva, phiền bà ở đây canh giữ hắn để tôi đưa Harry lên lầu được không?"
Giáo sư McGonagall đáp:
"Tất nhiên là được rồi."
Trông bà có vẻ muốn ói, như là vừa trông thấy ai đó bị bệnh vậy. Tuy nhiên, khi rút cây đũa phép ra và chĩa vào Barty Crouch thì bà không run tay chút nào hết.
"Severus" – cụ Dumbledore quay sang thầy Snape – "anh làm ơn gọi bà Pomfrey xuống đây; chúng ta cần đưa anh Alastor Moody vô bệnh xá. Rồi anh ra sân, tìm ông Cornelius Fudge, và đưa ông ta tới đây. Chắc chắn là ông ta muốn tự mình xét hỏi tên Crouch này. Và nói với ổng là tôi sẽ ở trong bệnh xá chừng nửa tiếng đồng hồ nếu như ổng cần gặp tôi."
Thầy Snape im lặng gật đầu và lẹ làng đi ra.
Cụ Dumbledore dịu dàng hỏi:
"Harry, con sao rồi?"
Harry ngồi dậy và lại thấy choáng váng; nó đã quên mất cái chân bị thương của mình trong suốt thời gian lắng nghe Crouch nói, và bây giờ cái chân lại phát đau quá xá cỡ. Nó cũng nhận ra là nó đang run lẩy bẩy. Cụ Dumbledore đỡ lấy cánh tay nó và dìu nó đi ra hành lang tối om.
"Thầy muốn đưa con lên văn phòng thầy trước, Harry à!"
Cụ nói nhỏ khi cả hai vừa quẹo qua một hành lang khác.
"Chú Sirius của con đang đợi ở đó."
Harry gật đầu. Nó cảm thấy người nó như lâng lâng và tê dại đi, nhưng nó chẳng hề lo lắng mà thậm chí còn thấy mừng nữa. Nó không muốn phải nghĩ tới bất cứ thứ gì đã xảy ra từ khi nó rờ vô Cúp Tam Pháp thuật. Nó không muốn suy nghĩ gì về những chuyện đã qua, hãy còn sống động và rõ ràng như những tấm hình chụp, không ngừng lóe lên trong đầu nó. Thầy Moody Mắt
-Điên, nằm trong rương. Đuôi Trùn, nằm vật ra trên mặt đất, ôm cánh tay cụt. Voldemort, hiện ra từ cái vạc, trong làn hơi nước.
Cerdic … chết… Cerdic nhờ đưa xác của anh về cho ba mẹ…
"Thưa thầy." Harry lúng túng."Ông bà Diggory đang ở đâu ạ?"
"Họ đang ở bên giáo sư Sprout."
Cụ Dumbledore nói. Giọng của cụ, hết sức bình thản trong suốt thời gian thẩm vấn Barty Crouch, giờ đây thoáng một chút nghẹn ngào.
"Bà ấy là giáo viên chủ nhiệm Nhà của Cerdic, và bà ấy biết trò ấy rõ nhất."
Họ đã đi tới cái máng xối bằng đá. Cụ Dumbledore đọc mật khẩu, cái máng tránh sang bên, và cụ cùng Harry bước lên cái cầu thang xoắn ốc để tới cánh cửa bằng gỗ sồi. Cụ Dumbledore đẩy cửa vô. Chú Sirius đang đứng đó. Mặt của chú trắng bệch và hốc hác như hồi chú mới vừa vượt ngục Azkaban. CHú bước nhanh tới bên Harry.
"Harry, con không sao hả? Chú nghe nói… chú nghe như là… đã xảy ra chuyện gì vậy, Harry?"
Hai bàn tay run lên khi đỡ Harry ngồi xuống cái ghế trước bàn giấy. Chú giục hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cụ Dumbledore bắt đầu kể cho chú Sirius nghe tất cả những gì mà Barty Crouch đã nói. Harry chỉ nghe lơ mơ. Nó mệt quá, từng đốt xương trong người nó đang đau nhức, nó chỉ muốn ngồi đây, đừng ai hỏi han gì hết, hàng tiếng đồng hồ, cho tới khi nó ngủ thiếp đi, và không phải nghe ngợi hay lo lắng gì nữa.
Có một tiếng vỗ cánh nhẹ. Con phượng hoàng Fawkes rời khỏi cành cây của mình, bay ngang qua phòng đến đậu trên đầu gối Harry.
"Chào Fawkes!"
Harry nói nhỏ. Nó vuốt ve bộ lông đẹp màu đỏ thắm óng ánh vàng của con phượng hoàng. Con Fawkes chớp mắt thanh thản ngước nhìn nó. Có cái gì đó thật dễ chịu tỏa ra từ con phượng hoàng ấm áp này.
Thầy Dumbledore ngừng nói. Thầy ngồi xuống sau bàn giấy, đối diện với Harry. Thầy nhìn nó, còn nó thì lại tránh ánh mắt của thầy. Thầy sắp hỏi han nó đây. Thầy sắp làm cho nó trở lại mọi thứ. Thầy Dumbledore nói:
"Harry, thầy cần biết chuyện gì đã xảy ra khi con cầm cái Khóa cảng ở trong mê lộ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!