Đuôi Trùn tiến đến gần Harry. Khi dây thừng được cởi ra, Harry lật đật cố đứng dậy để chống đỡ thân thể nó. Đuôi Trùn đưa bàn tay bạc mới toanh của hắn ra, kéo cái gút của sợi dây đang trói Harry, và rồi bằng một cú chặt mạnh, cắt đứt sợi dây thừng cột Harry vô tấm bia mộ.
Có lẽ trong một tích tắc, Harry đã tính đến chuyện bỏ chạy, nhưng cái chân bị thương của nó run lẩy bẩy khi nó cố gượng đứng lên trên trên nấm mộ cây cỏ um tùm. Và bọn Tử thần Thực tử thì đứng khít liền lại với nhau, siết chặt cái vòng tròn quanh nó và Voldemort, để bít kín những chỗ trống của bọn Tử thần Thực tử vắng mặt. Đuôi Trùn đi ra khỏi vòng tròn, tới bên cái xác của Cerdic và trở lại với cây đũa phép của Harry, thô lỗ ấn mạnh vô tay Harry mà không thèm nhìn tới nó.
Sau đó Đuôi Trùn trở lại vị trí của hắn trong cái vòng tròn bọn Tử thần Thực tử đang đứng xem.
Voldemort điềm nhiên nói:
"Mày đã được dạy cách đấu tay đôi rồi phải không Harry Potter?"
Con mắt của Voldemort léo lên trong bóng tối.
Harry nghe mấy tiếng đấu tay đôi thì nhớ lại, như thể chuyện từ kiếp trước, cái câu lạc bộ đấu tay đôi ở trường Hogwarts mà nó tham dự một thời gian ngắn cách đây hai năm… Tất cả những gì mà nó đã học được ở đó là bùa chú Giải Giới "Expelliarmus" nhưng giả dụ mà nó có thể tước được cây đũa phép của Voldemort thì liệu có ích gì khi mà chung quanh nó là một bầy Tử thần Thực tử, đông đến mức ít nhất cũng phải đến ba mươi chọi một… Nó chưa bao giờ học bất cứ điều gì khả dĩ xài được trong trường hợp như vậy. Nó biết là nó đang đương đầu với cái điều mà thầy Moody luôn luôn cảnh cáo… lời nguyền bất khả giải Avada Kedavra – và Voldemort nói đúng – phen này má nó đâu có được ở đây mà hy sinh cứu nó… nó hoàn toàn không được che chở nữa rồi…
Voldemort nói:
"Chúng ta chào nhau nào, Harry Potter!"
Hắn hơi nghiêng mình một chút, nhưng vẫn giơ gương mặt rắn hất lên về phía Harry:
"Chào đi chứ, nên tôn trọng những điều tế nhị tinh vi… Lão Dumbledore ắt muốn mày tỏ ra thanh lịch như một trang quân tử… Chào cái chết đi, Harry!"
Bọn Tử thần Thực tử rộ lên cười nữa. Cái miệng không môi của Voldemort cũng cong lên một cái gọi là nụ cười. Harry không cúi chào. Nó sẽ không để cho Voldemort chơi trò mèo vờn chuột với nó trước khi giết nó đâu… nó sẽ không tặng không cho hắn sự thỏa mãn đó đâu…
Voldemort giơ cây đũa phép lên, nói:
"Ta bảo cúi chào!"
Harry cảm thấy xương sống cong xuống như thể có một bàn tay vô hình khổng lồ đang ấn đầu nó xuống một cách tàn nhẫn, và bọn Tử thần Thực tử cười hả hê hơn bao giờ hết.
"Ngoan lắm."
Voldemort nói một cách êm ái khi giơ cao cây đũa phép, và cái áp lực đè trên đầu Harry cũng được nhấc lên.
"Và bây giờ mày đối diện với tao như một người đàn ông… thẳng lưng và tự hào, như cách cha mày đã chết… Và bây giờ… chúng ta đấu tay đôi."
Voldemort giờ cao cây đũa phép, và trước khi Harry có thể làm bất cứ điều gì để tự vệ, thậm chí trước cả khi Harry có thể nhúc nhích, nó bị trấn ngay lời nguyền Tra tấn. Cơn đau quá khủng khiếp, quá thấm đến nỗi nó không còn biết là nó đang ở đâu nữa… Những lưỡi dao nung đến trắng bách ra đang lụi vào từng phân da thịt nó, đầu nó chắc chắn là sắp bể nát vì đau, nó gào thét lớn hơn bất cứ tiếng gào thét nào mà nó từng thốt ra trong đời…
Và rồi Harry ngừng lại. Nố cuộn tròn và lụp chụp đứng lên; nó run rẩy không cách nào kiềm chế y như cách Đuôi Trùn đã run khi chặt đứt tay. Harry loạng choạng bước qua một bên khi đụng bức tường của bọn Tử thần Thực tử đang đứng xem. Chúng đẩy nó ra, tống nó thẳng vào tay Voldemort.
Cái mũi tét của Voldemort nở ra vì khoái trá. Hắn nói:
"tạm nghỉ. Một chút giải lao… Đau hả, Harry? Mày có muốn tao làm vậy lần nữa không? Muốn không?"
Harry không trả lời. Nó sắp sửa chết như Cerdic, đôi mắt đỏ ké bạo tàn kia đang nói với nó điều đó… nó sắp sửa chết, và không có gì mà nó có thể làm được cả… nhưng nó sẽ không làm trò tiêu khiển cho Voldemort … Nó sẽ không tuân lệnh hắn… nó sẽ không van xin hắn…
Voldemort nhẹ nhàng nói:
"Tao hỏi mày là mày có muốn tao làm như vậy nữa hay không? Trả lời tao coi! Imperio!"
Harry cảm thấy, lần thứ ba trong đời nó, cái cảm giác đầu óc nó bị nạo sạch mọi suy nghĩ… À, không phải nghĩ, mà là mọi niềm vui sướng, như thể nó đang trôi lơ lửng, đang mờ màng… chỉ trả lời không… chỉ nói không… chỉ nói không…
Một giọng nói mạnh mẽ từ sâu trong đầu Harry vang lên: Mình sẽ không… mình sẽ không trả lời…
Hãy trả lời không…
Mình sẽ không làm điều đó, mình sẽ không nói…
Chỉ trả lời không…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!