Chương 22: (Vô Đề)

"Potter, Weasley, các trò có chịu chú ý không đây?"

Giọng nói tức giận của giáo sư McGonagall vút lên như một ngọn roi quất ngang qua lớp học môn Biến hình vào thứ năm, khiến cho cả Harry và Ron đều giật thót người và ngước nhìn lên.

Lúc đó đã gần hết giờ; tụi nó đã làm xong bài tập; những con gà Nhật lúc nãy bị tụi nó biến thành những con chuột lang đã được nhốt hết vô cái chuồng bự đặt trên bàn giáo sư McGonagall (con chuột của Neville vẫn còn lông vũ); tụi nó đã chép bài tập trên bảng về nhà làm ("Miêu tả, kèm thí dụ, những cách thức mà bùa biến hình phải được sửa chữa cho phù hợp khi thực hiện Phép Đổi Chủng") Chuông tan học sắp reo tới nơi, ở cuối lớp, Ron và Harry đã xoay ra đấu gươm bằng mấy cây đũa phép giả do Fred và George chế tạo; nghe kêu tên, hai đứa giật mình ngước nhìn lên, tay Ron vẫn còn nắm một con vẹt đồ chơi bằng thiếc, và trong tay Harry là một con cá ê

-fin bằng cao su.

Giáo sư McGonagall nói:

"Bây giờ thì cậu Potter và cậu Weasley làm ơn vui lòng cư xử cho ra người lớn dùm!"

Ánh mắt giáo sư giận dữ nhìn hai đứa nó đúng lúc cái đầu con cá ê

-fin của Harry lặng lẽ rơi xuống đất…. Còn cái đầu con vẹt của Ron thì đã đứt lìa trước đó mấy giây…

"Tôi có đôi điều muốn nói với tất cả các trò. Dạ vũ Noel sắp tới rồi… Hoạt động truyền thống này là một phần của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật và là một cơ hội cho chúng ta hòa nhập giao lưu với những vị khách nước ngoài của chúng ta. Dạ vũ này chỉ dành cho học sinh từ năm thứ tư trở lên… mặc dù các trò có thể mời một học sinh lớp nhỏ hơn nếu như các trò muốn…"

Lavender đã bật ra tiếng cười khúc khích sôi nổi. Parvati bấm tay vô be sườn của mình, vẻ mặt cô nàng trông quạu quọ vì cố gắng nín cười. Cả hai đều ngoái nhìn Harry. Giáo sư McGonagall phớt lờ hai đứa này, khiến cho Harry cảm thấy bất công hết sức, mới hồi nãy bà vừa quở nó và Ron mà bây giờ lại chẳng rầy hai đứa con gái nhiều chuyện đó tới một tiếng.

Giáo sư McGonagall vẫn tiếp tục nói:

"Mọi người tham dự dạ vũ đều phải mặc lễ phục, và buổi dạ vũ sẽ bắt đầu vào đúng tám giờ đêm Giáng sinh, và kết thúc vào lúc nửa đêm ở Đại sảnh đường, Bây giờ…"

Giáo sư McGonagall thong thả nhìn quanh lớp học một cách cân nhắc:

"Dạ vũ Noel dĩ nhiên là một cơ hội cho tất cả chúng ta… ờ… xõa tóc ra."

Giọng bà giáo nghe không có vẻ tán thành lắm.

Lavender lại rúc rích cười to hơn bao giờ hết, mặc dù đã bụm chặt hai tay trên miệng để ém không cho tiếng cười thoát ra. Lần này thì Harry có thể nhìn thấy cái gì mà hai đứa nhiều chuyện đó lại cười dữ vậy: với búi tóc bới chặt, giáo sư McGonagall trông như thể bà không đời nào xõa tóc, bất kể hiểu theo nghĩ đen hay nghĩa bóng là xả giàn.

Giáo sư McGonagall vẫn tiếp tục:

"Nhưng điều đó KHÔNG có nghĩa là chúng ta sẽ phá bỏ mẫu mực cư xử của học sinh trường Hogwarts lâu nay. Nếu một học sinh nhà Gryffindor nào mà làm hổ danh trường, dù bằng cách nào đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ rất, rất không hài lòng."

Chuông reo, và như mọi khi, lũ học trò lục đục thu dọn cặp vở rồi quẳng cặp lên lưng mà rời khỏi lớp học:

Giáo sư McGonagall cao giọng gọi, át tiếng ồn ào của lớp học đang tan:

"Potter… trò vui lòng lại đây… cô có điều muốn nói."

Tưởng rằng cái điều bà muốn nói đó có liên quan tới con cá ê

-fin cao su đứt đầu của nó, Harry rầu rĩ đi về phía bàn giáo sư. Giáo sư McGonagall chờ cho đến khi tất cả những học sinh khác đã ra khỏi phòng học rồi, bà mới nói:

"Potter à, các quán quân và bạn nhảy của họ…"

Harry hỏi lại:

"Bạn gì ạ?"

Giáo sư McGonagall ngờ ngợ nhìn Harry như thể bà tưởng Harry đang giỡn mặt bà.

Bà lạnh lùng nói:

"Bạn của trò trong buổi dạ vũ, Potter à. Bạn nhảy của trò ấy."

Ruột gan Harry dường như cồn cào lên rồi quặn thắt lại. Nó cảm thấy mặt mày nó đỏ lự. Nó nói nhanh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!