Chương 7: (Vô Đề)

"Uy, đừng có nằm đó giả chết. Tôi có chuyện muốn nói với anh." Hiểu Vĩ nhìn Hác Hảo vẫn không nhúc nhích, tức giận nói.

"Nếu anh muốn bán không bằng cứ bán cho tôi. Nói gì thì nói tôi vẫn là một ông chủ tốt hơn người khác gấp trăm lần. Thế nào? Tôi sẽ không bạc đãi anh đâu, nếu không khoản nợ anh thiếu tôi biết đến ngày tháng năm nào mới trả hết. Cứ giống như lúc trước đi, mỗi ngày nấu cơm cho tôi, thuận tiện dọn dẹp nhà cửa, vậy là tiện nhất... Uy! Lão tử đang nói, anh đừng có mà giả chết mãi thế. Nhìn tôi đây này!"

Hiểu Vĩ thấy người trên giường không có phản ứng, liền lấy tay đẩy đẩy.

"Đừng..." Bị Hiểu Vĩ đụng đến người, Hác Hảo thấy giống như bị độc xà đụng tới, cảm giác khó chịu cùng căm ghét tưởng chừng như muốn nhanh chóng trào ra ngoài.

"Trả lời tôi!" Hiểu Vĩ không hiểu sao nhìn thấy hành động đó thì tâm tính trở nên ác ý.

Hác Hảo làm như không nghe thấy gì, từ từ ngồi dậy lấy mền che đi thân thể không một mảnh vải rồi nhìn xung quanh tìm quần áo.

"Tôi nói anh trả lời đi chứ. Mới qua một đêm mà anh muốn điếc luôn rồi sao? Này! Hác Hảo!" Hiểu Vĩ thấy đối phương cứ xem hắn như không khí, tức đến sôi máu kéo tay ôm lấy Hác Hảo tựa vào vai mình, hét lớn.

"Aa... Đừng..." Không nhịn được cảm giác kinh tởm, Hác Hảo há miệng nôn. Dịch trong dạ dày dâng lên kèm theo ác cảm cứ thế mà tuôn trào, cả người ngã xuống giường, thân thể chạm phải đống tiền bị vứt trên đó. Hác Hảo nôn hết những gì có trong bao tử, ngay cả ruột gan cũng gần như bị phun ra, trong miệng chỉ có một cỗ cay đắng.

Hác Hảo không muốn nhìn thấy người đang đứng bên cạnh hắn, có chết hắn cũng không bao giờ muốn thấy người này.

Cứ lấy hết nợ của ngươi đi. Ngươi đúng là lòng dạ cầm thú, ngươi còn muốn bức ta thế nào nữa? Chơi đùa với ta như thế còn chưa đủ sao? Cưỡng gian một đại nam nhân, ngươi thấy thú vị lắm sao? Chuyện ác độc như vậy ngươi cũng có thể làm hả? Đúng là đồ đồng tính luyến ái vô sỉ khốn nạn. Ta không có tiền trả lại ngươi thì cũng sẽ không bán thân cho ngươi.

Cùng lắm thì ta cho ngươi cái mạng này.

"Này...! Hác Hảo? Uy... Anh không sao chứ? Gặp quỷ a! Tôi đã kêu bác sĩ đến khám cho anh rồi mà. Tiểu tử đó nói rõ ràng anh không có việc gì. Uy uy... đừng ói! Rốt cuộc thì anh bị làm sao vậy? Đừng nói là anh mới bị thao một đêm liền mang thai rồi nha...!" Thấy câu nói đùa của mình cũng không buồn cười nổi, Hiểu Vĩ rơi vào câm lặng.

Triệu Hiểu Vĩ không có thói quen ứng phó với kiểu tình huống như vậy. Từ trước đến nay lúc nào cũng đều là người khác cầu được ân ái với hắn, hắn rất ít khi chủ động theo đuổi người nào, dù cho người đó không thích đàn ông đi nữa thì với địa vị tài mạo cùng quyền lực của hắn, chắc chắn sẽ cúi đầu xưng thần mà thôi. Không phải nói quá chứ hắn cũng chưa từng bỏ quá mười vạn tiền chỉ để dụ dỗ một ai, càng đừng nói đến việc hắn vờ mượn rượu để lôi kéo cưỡng bức người khác lên giường.

Ta rõ ràng luôn chán ghét người như hắn. Diện mạo đã xấu, bằng cấp lại không cao, một thân quê mùa cục mịch, miệng nói cũng không thông, không thú vị, tham tiền, giả nhân giả nghĩa, trừ nấu ăn ngon thì không còn ưu điểm nào hết. Nhưng là ... tại sao ta lại muốn đùa giỡn, muốn hôn hắn? Mặc dù biết là mỗi lần say rượu có thói xấu bạ đâu hôn đó, nhưng vì sao cuối cùng lại biến thành muốn mua hắn? Lúc đó ta cũng có thể bảo hắn cút đi, tùy tiện gọi một cú điện thoại cũng có thể kiếm được khối người hơn xa hắn đến làm bạn tình. Tại sao...? Ta ... lại đối với hắn sinh ra dục vọng? ...

Có lẽ ta không nên để hắn đến nấu ăn cho ta ... không nên ăn cùng hắn... Đúng vậy! Đều là do khả năng nấu nướng chết tiệt của hắn! Làm hại lão tử can hỏa tràn đầy. Được rồi, cũng tại lão tiểu tử này không tốt, nếu như không phải tại hắn ở dưới hết xoay tới xoay lui thì mọi việc cũng không đến mức này. Hừ! Đúng là lão già không biết xấu hổ, lấy được tiền rồi còn bày đặt. Còn muốn giống gái điếm làm ra vẻ cao ngạo trinh tiết sao?

Lão tử hôm nay không chỉnh cho ngươi bỏ cái tính tham lam đó thì không còn là lão tử nữa.

Hiểu Vĩ cho mình một lý do để giải thích nguyên nhân vì sao hắn đã lên giường với Hác Hảo, tự nói với bản thân chẳng qua chỉ là muốn chơi đùa, giáo huấn Hác Hảo một chút nên mới làm như vậy. Dù sao bốn trảm bảy mươi vạn, khoản tiền này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Bỏ ra mấy trăm vạn để đùa bỡn một người nào đó, kể ra thì cũng có cảm giác khá kích thích, so với đi 'Lạp Tư Vị' hay chinh phục mỹ nhân lại thú vị hơn nhiều, có phải không?

Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi dễ như vậy đâu, Hác Hảo! Ta muốn nhìn bộ dáng ngươi khóc lóc van xin ta như thế nào, ta thật sự muốn thấy bộ dạng vô sỉ, tham tiền của ngươi đến lúc không chờ được nữa. Đợi đến lúc ngươi lộ ra bản tính tham lam ti tiện thì cứ chờ xem ta đem lễ vật nào để hậu tạ cho ngươi nhé. Cho ngươi biết thế nào gọi là trừng phạt.

Lạnh lùng nhìn Hác Hảo nôn mửa đến mức cơ thể chịu không nổi mà gục xuống, Hiểu Vĩ không những không cầm khăn lau cho hắn mà cũng không thèm hỏi hắn có làm sao không. Chỉ là ác ý hỏi: "Mọi chuyện cứ như vậy đi. Tôi sẽ kêu thuộc hạ chuyển nhà giúp anh. Sau này, chỉ cần tôi muốn thượng anh thì sẽ đến phòng này tìm anh, hy vọng anh hài lòng với cái bày trí trong phòng này. Hừ... Tôi nghĩ phòng này là quá tốt cho anh rồi.

Tối hôm nay anh không cần đến bar, tôi sẽ báo cho bọn họ, anh chỉ cần ở nhà dọn dẹp sạch cho tôi. Thối muốn chết! Mặt khác, nhớ thu thập kỹ hết tiền trong phòng đếm lại xem có phải vừa đúng bảy mươi vạn không. Tôi nghĩ chắc hẳn anh thích cảm giác cầm tiền mặt trong tay hơn nhỉ. Bây giờ tôi phải đến công ty, đến lúc quay về anh phải bảo đảm phòng ốc đã được dọn dẹp sạch sẽ không còn mùi gì nữa mới được." Giọng nói ngập đầy vẻ châm chọc. Nói xong, nghĩ không còn gì khác, Hiểu Vĩ xoay người đi.

"Tạ ơn, tạ ơn ... bảy mươi vạn của ngươi...!" Hác Hảo hướng theo bóng lưng Hiểu Vĩ nói ra từng chữ từng chữ một, vẻ mặt không chút biểu cảm.

"Hừ! Không cần cảm ơn. Đêm qua ngươi làm lão tử cảm giác rất tốt." Tiếng nói vọng vào, người đã ra đến cửa.

Đợi Hiểu Vĩ đã đi khỏi, Hác Hảo kéo lê thân thể đứng lên, đem tất cả những thứ dính bẩn trên giường gom thành một đống, chân giẫm lên đống tiền vươn vãi dưới đất mà bước vào phòng tắm. Hắn muốn đem bản thân tẩy rửa sạch sẽ, từng góc, từng góc không chừa một chỗ!

*******

Đêm, Hiểu Vĩ rủ rê mấy người bạn đến Thần Nông Giá, tiểu Huy nhìn Hiểu Vĩ với ánh mắt mang đầy nghi hoặc.

Ngồi vào ghế sát quầy bar, Hiểu Vĩ nói: "Cho tôi ly Gingerale. Chuyện gì?"

Lấy ra một cái ly hình tam giác, tiểu Huy thuần thục pha chế rượu. "Đêm qua cậu có giữ A Hảo ở lại ngủ hả?"

"Hử? Có ý gì?" Gõ gõ mặt bàn, tỏ vẻ khó hiểu.

"A Hảo hôm nay đi làm sắc mặt không được tốt cho lắm, giống như là bị bệnh vậy. Tôi nói với cậu ấy là anh đã xin phép cho ..."

"Cậu nói hắn đi làm?" Cắt ngang lời tiểu Huy, Hiểu Vĩ hung hăng hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!