Hác Hảo đứng tại quầy tiếp tân, trong lòng hết sức khẩn trương.
Ta đột nhiên chạy đến đây không biết có làm phiền Hiểu Vĩ hay không? Liệu có làm anh ấy tức giận không? Công ty này dù nhìn thế nào cũng hết sức huy hoàng sang trọng, nói vậy chắc nội quy cũng rất nghiêm khắc, có thể sẽ không thích người nhà của nhân viên đến công ty làm phiền? Làm sao bây giờ, nếu lỡ như ta làm cấp trên có ấn tượng xấu với anh hai thì sao...
- Hác Hảo bắt đầu hối hận vì đã không chịu gọi điện thoại hỏi ý kiến trước khi vội chạy đến đây.
Đang lo lắng không biết phải làm sao thì cánh cửa đột ngột mở ra.
-----
Đang lúc nhân viên tiếp tân vô cùng hứng thú dùng ánh mắt đánh giá con người trước mặt thoạt nhìn tuy bình thường nhưng đem lại cảm giác thoải mái, thì Hiểu Vĩ đi tới.
"Triệu tổng! Vị này là..." Nhân viên tiếp tân vội vàng đứng lên.
Không đếm xỉa đến, "A Hảo! Em đến rồi! Đi đường không gặp chuyện gì chứ? Muốn đến sao không gọi điện thoại cho anh một tiếng, anh cho người chở em đi. Lại đây, thứ này nặng lắm, để anh cầm cho. Mau vào phòng anh ngồi nghỉ một chút." Hiểu Vĩ cười tươi rói, nhanh tay đoạt lấy bao đồ thật to trên tay Hác Hảo.
Nhân viên tiếp tân lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt cười như hoa nở rộ kia, lập tức ngạc nhiên đến mức chết đứng.
- Trời! Triệu tổng, ngài, ngài... mà cũng có thể ân cần với người khác như vậy sao?!
"Hiểu... Vĩ, xin lỗi... Em không nên đột ngột chạy đến đây làm phiền mà không báo trước, nếu như đã xong việc... em, em về nha..."
"Em nói cái gì vậy? Em đến đây anh mừng còn không kịp! Đi vào đây, nhanh lên, anh đói muốn chết rồi đây. Anh đang định trưa nay nhịn đói, để bụng về nhà ăn gấp đôi phần cơm mà em làm. Hắc hắc hắc... a Hảo~~~!" Hai mắt Hiểu Vĩ cười lớn tạo thành vòng cung.
"Gấp đôi? Ha ha, anh thật là! Em nghĩ trưa nay anh có thể chưa ăn gì nên mới mang cơm đến. Hơn nữa... ăn cơm ở nhà một mình cũng được nhưng, em... muốn ăn cơm chung với anh!" Gãi gãi đầu, Hác Hảo ngại ngùng nói.
"A Hảo...!!!" A Hảo sợ ta bị đói cho nên mới đặc biệt đem cơm đến công ty cho ta. Cảm động a~!
Em muốn ăn cơm chung với anh!
- Ho ho ho ho ...! A Hảo nói ăn cơm một mình rất tịch mịch, hắn muốn cùng ta ăn cơm, hắn muốn ở chung một chỗ với ta~~~!!!
Oaaa...! Hác Hảo muốn ở chung một chỗ với ta?!!!!
May mắn thay, cửa ở công ty Phi Thiên đều là loại cửa thủy tinh được gắn cảm ứng tự động mở mỗi khi có người đi qua, chứ nếu không với tình trạng đang lơ lửng trên mây cùng những mơ tưởng của mình, chắc chắn Hiểu Vĩ sẽ đập mặt vào cửa.
Nở nụ cười thật tươi và cố gắng phóng vẻ mặt thiện lương đối với mọi người xung quanh, Hiểu Vĩ hạnh phúc kéo Hác Hảo đi vào văn phòng của tổng tài.
"Di? Đó là Hác Hảo?" Quản lý Vương cả kinh.
- Sao hắn lại thay đổi đến như vậy? Ánh mắt, cử chỉ đó... còn có cảm giác quê mùa trước kia ...?
Vừa vào đến cửa, Hác Hảo bị cảm giác xa hoa lộng lẫy trong phòng làm kinh sợ đến không nói nên lời, đến khi hắn tỉnh táo hoàn hồn lại, thì thấy được khóe mắt cong thành 180 độ của ai kia cùng âm thanh ngọt đến chết người vang lên.
"A Hảo~~, em thật là tốt! Anh cũng muốn ăn cơm chung với em a. Không chỉ ăn cơm, anh còn muốn cùng em làm nhiều chuyện khác nữa ~~!! Ha ha ha...!!" Vừa nói vừa đem bao đồ ăn đặt lên bàn làm việc, đồng thời ôm chầm lấy người bên cạnh kéo ngồi lên đùi mình. Tâm tình vui sướng, cười tủm tỉm nói: "Lại đây, nhanh nhanh, cùng ăn cơm." Một tay ôm Hác Hảo, một tay mở bao.
Hác Hảo bất an, nói: "Hiểu Vĩ, chỗ này... không phải ở nhà... Nếu cấp trên của công ty thấy được thì không tốt đâu." Nói xong, liền muốn từ trên đùi Hiểu Vĩ nhảy xuống.
Ôm chặt hai tay. "Không sao, không có ai vào đâu. Em cứ yên tâm đi. Nói anh nghe xem, hôm nay em đã làm gì ở nhà nè?" Ngữ điệu ôn nhu hỏi.
"Ân... làm cho anh một ít thức ăn.. A, đúng rồi, em còn làm mì xào, anh nếm thử xem. Hiểu Vĩ..." Hác Hảo do dự, nhưng cuối cùng nhịn không được lại nói: "Em cũng không biết tại sao mình có thể làm được nhiều loại thức ăn đến thế. Kì quái thật... có rất nhiều món trước đây em chưa từng thấy qua nhưng lại biết rõ cách làm ..." Biểu tình không thể tin nổi.
"Ha ha ha... cái này hả... bởi vì Hác Hảo của chúng ta là thiên tài mà. Thiên tài thì không cần đọc sách cũng biết làm. Thôi, không nói chuyện này nữa, anh đói bụng rồi. Đến đây, cùng ăn cơm với anh." Hiểu vĩ vội vàng lãng sang chuyện khác.
"Nhưng mà có chuyện này... không hiểu sao thời gian lại trôi qua nhanh quá vậy? Trong khoảng thời gian đó, em đều không thể nhớ nổi mình đã làm những gì nữa?" Hác Hảo mở nắp hộp thức ăn, thuận miệng hỏi.
"....... Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?"
"À, hôm nay lúc em ngồi xe taxi, chú tài xế hỏi em là đang làm gì, còn hỏi em đến đây được mấy năm rồi, làm việc ở đâu, định cư theo dạng nào, rồi cái gì WTO v..v. Bao nhiêu thứ chú ấy hỏi em đều không hiểu. Chú tài xế mới quay lại nhìn em rất lâu, cuối cùng còn hỏi em có phải là người ngoài hành tinh hay không? Anh thấy có kì lạ không chứ?" Hác Hảo trả lời mà không suy nghĩ nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!