Thấy Hiểu Vĩ trở lại, Hác Hảo nhìn hắn tươi cười.
Ánh mắt Hiểu Vĩ đầy vẻ khó xử nhìn Hác Hảo, sờ sờ đầu của hắn nói: "Anh có việc gấp cần phải xử lý ngay, chút nữa anh về thì em hâm nóng lại giúp anh . Được không?"
"Ân, anh đi cẩn thận." Hác Hảo gật đầu.
-----
Lái xe đến đồn công an.
Đang đứng trực trong đồn, Lý Hồng Tâm vừa thấy Hiểu Vĩ đến liền vội khoát tay, vừa cười vừa nói: "Đã lâu không gặp, cậu bạn của tôi."
Hai người hàn huyên vài câu rồi đi vào vấn đề chính.
"Cậu nói đã tìm được chứng minh thư cũ của tôi rồi à? Chuyện là như thế nào?" Hiểu Vĩ không thể kiên nhẫn mà khẩn trương hỏi han.
"Được rồi, ngồi xuống nào. Chuyện là như thế này." Tự rót cho mình chén trà, Lý Hồng Tâm cũng ngồi xuống.
"Trong khoảng thời gian này, chúng tôi theo đuổi một vụ cho vay nợ trái phép, cho nên trong quá trình điều tra thì tình cờ phát hiện được. Nhớ lần trước chúng ta họp lớp, cậu có nói là đã bị trộm mất ví tiền, tôi liền lưu dãy số chứng minh thư của cậu lại, không ngờ cũng có lúc hữu dụng."
"Vay nợ?"
"Đúng vậy. Khi lục soát ở nhà của một tên chuyên cho vay nợ, chúng tôi phát hiện ngoài tiền vàng còn có một cái đĩa, trong đó lưu trữ chứng minh thư của hai mươi mấy người. Hình như tên đó đã làm gì đắc tội người khác, khiến toàn bộ chứng cứ phạm tội của hắn đều bị chúng tôi dễ dàng tìm được. Hắn bị ghép tội cho vay mượn nợ phi pháp, đồng thời còn tìm được chứng minh thư của cậu giữa đống chứng minh thư kia ."
Mở ngăn kéo, Lý Hồng Tâm đưa chứng minh thư cho Hiểu Vĩ xem.
"Có biết ai đã mượn không?" Nhìn tấm chứng minh thư mà mình đã đánh rơi hơn nửa năm, Hiểu Vĩ thần sắc phức tạp hỏi.
"Ân, để tôi tra một chút. Lá gan của tên kia rất nhỏ, hỏi một chút là khai ra hết, bao nhiêu tư liệu của khách vay nợ cũng đều do hắn khai ra. Kẻ dùng chứng minh thư của cậu là một tên lưu manh bỏ học giữa chừng, hiện tại tôi đã mượn cớ kêu hắn lên, đang ngồi ở trong phòng tạm giam. Hỏi hắn từ đâu mà có được tấm chứng minh thư này, hắn nói là của 'anh hai' hắn cho mượn."
Cười cười, "Có muốn đi gặp 'em trai' của mình một chút không?"
"A, đương nhiên!" Hiểu Vĩ đứng lên. "Tiểu Lí, thật ngại quá, tôi có chút việc muốn hỏi riêng hắn..."
"Ha ha, cứ tự nhiên. Hôm nay là phiên trực của tôi mà." Lý Hồng Tâm làm một động tác "xin mời", chỉ đường cho Hiểu Vĩ.
-----
Đẩy cánh cửa phòng tạm giam ra, Hiểu vĩ bước vào. Bên trong là một thiếu niên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, đầu nhuộm tóc màu vàng dài đến vai, trên vành tai còn có một hàng khoen tai cùng bộ quần áo rộng thùng thình nhếch nhác. Thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu liếc trộm về phía cửa, tâm trạng lộ rõ sự bất an.
Bĩu môi
- Chỉ là một tên nhãi nhép!
" 'Em trai'! 'Anh hai' của em đến rồi nè. Em thấy sao rồi?" Hiểu Vĩ khoanh tay tựa vào cạnh bàn trước mặt thiếu niên, vẻ mặt khinh khỉnh trêu cợt.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn người vừa mới đến, Hiểu Vĩ thề rằng chính mình đã nhì̀n thấy sắc mặt của hắn khẽ biến.
- Hừ! Tiểu tử này rõ ràng là nhận ra ta.
"Như thế nào? Không nhận ra anh hai sao?" Khóe miệng nhếch lên hỏi.
Lắc đầu, thiếu niên cúi đầu càng thấp.
"Sao em lại không nhận ra anh hai của mình chứ?! Chính miệng em đã nói anh là 'anh hai' của em mà." Đá đá cái ghế mà thiếu niên đang ngồi để cho hắn ngẩng đầu lên.
Một hồi lâu sau - "Rốt cuộc thì các người muốn gì? Không phải kêu tôi đến đây nhận diện một chút hay sao? Tôi không có ăn trộm ăn cướp cái gì của ai hết, sao tự nhiên lại bắt tôi chứ?" Cố gắng lớn tiếng chất vấn nhằm che đậy nội tâm sợ hãi.
"Thật sự là cậu không nhận ra tôi? Thế cái chứng minh thư đó từ đâu mà cậu có?" Thần sắc Hiểu Vĩ bắt đầu nghiêm lại, đưa tấm chứng minh thư tới trước mặt hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!