Chương 8: Quyết Đấu 1

Ha...! ha...! ha Tô đại sư cảm nhận được Vân Phong Nhã có chút nóng nẩy khó chịu, cười gượng hai tiếng nói.

"Không! Chúng ta tuyệt đối không điều tra khách hàng, chỉ là ta có chút hiếu kỳ thôi, không biết công tử muốn bán là đan dược gì?"

"Là phục Linh đan và chữa thương đan."

Vân Phong Nhã nhìn về xinh đẹp nữ tử nói.

"Cô nương giúp ta lấy cái mâm đến đây. Nữ tử ngẩng người không hiểu đây là ý tứ gì, lão giả cũng vậy." Đại nhân...! ngày nói lấy cái gì cơ?

"nữ tử tưởng bản thân nghe nhầm, nên hỏi lại." Giúp ta lấy cái mâm đến, đa tạ.Cái gì...! lấy cái mâm?" Nữ tử lần này khẳng định bản thân không có nghe nhầm.

Vân Phong Nhã khó hiểu nhìn nàng ta, kêu lấy cái mâm thôi, nàng ta làm gì mà kích động như vậy.

Nữ tử đờ đẫn ra ngoài, chưa tới năm phút đã cầm cái mâm nhỏ lại đây, Vân Phong Nhã nhận lấy, trước sự hồ nghi của lão giả và nữ tử.

Nàng đã suy tính từ trước để cho thuận tiện nên đã đem đồ vật để vào trữ vật.

Lúc này Vân Phong Nhã từ trữ vật lấy ra vài cái lọ rượu nhỏ, sau đó đổ đồ vật trong lọ ra.

Dưới cảnh tượng xưa nay chưa từng có kia, lão giả cùng nữ tử hai mắt trừng lớn, miệng thì thành hình chữ o, mà nhìn từng viên, từng viên đan dược từ trong lọ rơi xuống, mỗi một viên như làm tim họ nhảy mạnh một cái.

Cuối cùng Vân Phong Nhã cũng đã đổ hết đan dược ra, nhìn về lão giả.

"Chỉ có nhiêu đây thôi."

Vân Phong Nhã thấy vẻ mặt của hai người cứng đơ ra, nàng thầm nghĩ tại sao người của Ngọc Trai Các không mấy bình thường đây.

Vân Phong Nhã nào biết đâu rằng, hành động đổ dược của nàng, có bao nhiêu đả kích người xem.

Tô đại sư mỗi lần luyện ra một lọ nhị cấp đan dược nhiều lắm cũng chỉ có ba bốn viên, càng không phải mỗi lần luyện đan đều có thể thành công.

Cho nên đan dược có bao nhiêu trân quý mọi người điều biết rõ, mà thiếu niên này không chút bận tâm xem nó như đường đậu để vào lọ chứa rượu.

Hôm nay thấy một màn này đã làm hắn cả đời khó quên.

Nhưng khi nghe thiếu niên nói

"chỉ có nhiêu đây thôi." Khoé miệng của hắn giật giật mấp mấy, nhìn đan dược trong mâm, đôi tay hắn đều phải rung lên, còn nữ tử thì chết trân như tượng đá vậy.

Cứ nhìn, cứ nhìn....

Vân Phong Nhã nhìn thấy hai người họ chỉ nhìn mà không điếm, nàng cũng thật bất đắc dĩ.

Cuối cùng, chính nàng đành phải nhắc nhở hai người họ, nếu không thì chẳng biết khi nào họ mới có thể hoàn hồn tỉ mỉ kiểm kê số lượng đan dược trên bàn.

"Có thể kiểm tra đan dược rồi."

"A.....ờ....! kiểm tra, kiểm tra!"

Nửa canh giờ sau, họ cũng kiểm tra xong đan dược trong mâm, Tô đại sư cũng đã khẳng định được đan dược là do thiếu niên hồng y này luyện thành.

Độ thuần khiết cao đến như vậy, ít nhất cũng là tam phẩm luyện đan sư, lão thật sự không thể nào tin được, thiếu niên tuổi còn nhỏ như vậy, đã là tam phẩm luyện đan sư.

Đúng là thiên tài trong thiên tài, xem khí chất của thiếu niên này, chẳng lẽ xuất thân từ lãnh đời gia tộc nào đó.

Có điều không đúng lắm, đã là thiếu gia của lãnh đời gia tộc còn cần bán đan dược sau?

Thôi...! thôi Lão không cần nghĩ nhiều, chỉ cần biết không thể đắc tội thiếu niên này là được, lão nhìn Vân Phong Nhã rất là cung kính nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!