Vân Phong Nhã trước lúc vào thành, đã đem Tử Điện Báo thu vào Triệu Hoán Thư, chỉ có Thánh thú mới có thể biến thành màu sắc tự vệ.
Nàng vừa đi vào thành đã nghe người xung quanh nghị luận, còn nghe được Trần gia tửu phường công khai đánh cuộc, Vân Phong Nhã vuốt cằm, trong mắt lóe sáng miệng cười xấu xa.
Nàng vào Vân gia, thời điểm sắp tới gần đại sảnh, liền nghe được tiếng nghị luận xôn xao bên trong.
Lời ong tiếng ve kia làm cho nét tươi cười bình dị của nàng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười như có như không coi thường thế sự của nàng.
"Xem ra lại có người gặp tai ương."
Phượng Hoàng vui sướng khi người gặp họa nói.
"Gia chủ, người như thế nào mặc cho tiểu tử đó hồ nháo? Khiêu chiến với Trần gia, khác nào là phải đem Vân gia giao ra chứ?"
Thanh âm có chút già nua, mang theo mấy phần âm trầm, bất mãn.
"Nhị trưởng lão, chẳng lẽ người Trần gia khinh thường đến cửa, chúng ta còn phải nhẫn nhịn sao? Ta tin tưởng Nhã nhi sẽ không làm chúng ta thất vọng."
Vân Chiến thần thái đều rất là tự tin, những lão già này làm sao biết được Nhã nhi đã là Linh Sư lục cấp.
Điều này khiến trong lòng ông vô cùng đắc ý, mấy lão già này thường ngày không có việc gì làm, cho nên để bọn họ lo lắng một hồi đi.
"Gia chủ, Người cũng biết thực lực của hắn chỉ là sơ cấp, dù thiên phú tốt đến đâu, cao lắm cũng chỉ có thể luyện lên Linh Sư tam cấp, mà hắn còn mất tích hơn mười ngày nay...." Nhị trưởng lão cười lạnh nói tiếp.
"Hắn một cái Linh Sư sơ đẳng cũng dám đáp ứng Trần gia khiêu chiến. Không nhìn lại xem chính mình mấy cân mấy lượng? Lần trước không chết trên tay Trần Hoài, nói không chừng lần này chân chính bị Trần Hoài đánh chết không chừng."
"Ngươi nói gì....! ngươi dám nói lại lần nữa." Vân Chiến tức giận đập nát cả bàn trà bên cạnh, trong mắt đều là tức giận.
Lúc này một thanh âm lười biếng vang lên.
"Thật có lỗi, lần trước bị đánh mà bổn thiếu gia may mắn còn sống, chắc đã khiến cho nhị trưởng lão thất vọng rồi."
Thiếu niên với cái nhìn chăm chú của mọi người tiến vào trong đại sảnh, phong thái tiêu soái, thong dong.
"Ngoại công ta đã trở lại."
Vân Chiến nhìn thấy Vân Phong Nhã xuất hiện, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tuy biết thực lực của ngoại tôn không kém, nhưng một mình lịch lãm bên ngoài cũng khiến ông lấy làm lo lắng.
Trở về là tốt rồi.
Ông từ ái nhìn Vân Phong Nhã.
Lúc này Vân Phong Nhã nhìn bốn vị trưởng lão này, sau đó cười như không cười nhìn về nhị trưởng lão.
"Nhị trưởng lão rất sợ Trần gia? Nếu không...! tại sao Trần gia ức hiếp đến cửa, nhị trưởng lão còn không dám phản kháng lại? Tổ tiên Vân gia thường nói: Thà chết đứng còn hơn sống quỳ! Cũng may Vân gia chỉ có nhị trưởng lão nghĩ như vậy, xem ra Vân gia vẫn còn cứu được." Vân Phong Nhã làm ra hành động vuốt ngực thở ra một hơi như tự cảm thấy tình cảnh này vẫn còn rất may mắn.
Ngươi....! ngươi. Nhị trưởng lão tức giận đến mặt đỏ bừng, ngươi ngươi nửa ngày cũng không nói nên lời.
"Nhị trưởng lão, chúng ta đánh cược thế nào?"
Bầu không khí đang căng thẳng, Vân Phong Nhã tự nhiên thốt ra câu này làm mọi người ở đây bất ngờ, ngơ ngác không hiểu gì hết.
Nhị trưởng lão lửa giận bốc lên cao, một câu không đầu không đuôi của Vân Phong Nhã hỏi tới, khiến hoả khí của hắn thoát ra không được giữ lại cũng không xong, tròng mắt biến đỏ cháy rực nhìn nàng.
"Nếu như ta thắng trận đấu này, tiền riêng của nhị trưởng lão toàn bộ thuộc về ta, còn nếu như ta thua mạng ta thuộc về nhị trưởng lão. Thế nào, dám không?"
Vân Phong Nhã vẻ mặt khiêu khích như chắc bẫm rằng hắn sẽ không dám đồng ý lập giao kèo này, bộ dạng đó càng lúc càng làm nhị trưởng lão giận dữ hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!