Chương 46: Cứu Giúp Thuộc Hạ

Trong một nhà trọ lớn ở Đế Đô, trong viện một phòng lớn bên trong, có ba lão giả hơi thở cường đại, đang ngồi nghiêm túc vẻ mặt không vui nghe thủ hạ báo cáo.

" Bẩm Hoàng lão, chúng thuộc hạ đã đi khắp nơi tìm kiếm Tạ tướng quân, nhưng không thấy ngày ấy đâu cả.

" Một tên lam y cung kính nói.

Lão giả ngồi chính giữa phất tay, bảo hắn lui xuống, lão giả ngồi bên cạnh lên tiếng nói.

" Cái tên Tạ Hùng này, không biết đang dở trò gì nữa? Bình thường ở Đế Đô làm càng thì thôi, bây giờ đến Đông Lân Đế Quốc hắn còn không thu liểm tánh tình, bên ngoài có chết không sao, đừng làm liên lụy đến chúng ta kế hoạch là được.

" Lão tức giận nói.

" Tam Hoàng lão nói đúng, chúng ta lần này lấy danh nghĩa tham gia đấu giá hội đến đây, nhưng chủ yếu là vì mời vị luyện dược sư đại nhân này đến chúng ta Bắc Chiến Quốc làm khách khanh trưởng lão, Hoàng thượng cũng đã nói qua, chỉ cần vị luyện đan sư này đồng ý, đều kiện có chút quá đáng hoàng thượng cũng chấp nhận.

" Tứ Hoàng lão lên tiếng.

" Hai người các ngươi cho là ba Đế Quốc khác sẽ làm ngơ cho chúng ta đem người đi sao? Nhất là Đông Lân Quốc hoàng thất.

" Đại Hoàng lão nói.

" Vậy, chúng ta phải làm sao đây?" Tam hoàng lão hỏi.

" Hoàng Thượng đã hạ lệnh, nếu không có được, thì quỷ nó đi, mà nước bẩn thì tác đến Tây Lân Quốc người là được, bọn họ không phải thích cùng chúng ta đối đầu sao?"

Ba người nhìn nhau âm hiểm cười.

Vân Phong Nhã không biết bản thân đã bị người nhớ thương, nhưng cho dù có biết thì nàng cũng chỉ cười mỉa nói một câu.

" Muốn tính kế bổn thiếu gia, kiếp sau đi.

"

" Cung Nhiên cũng muốn vào Thành sao?"

Ai đó đang lợi dụng mình và đối phương đều là nam nhi, mà tay choàng qua cổ Bắc Cung Nhiên chiếm tiện nghi còn làm một bộ anh em tốt bộ dáng, ai, Cung Nhiên trên người thật thơm a.

Bắc Cung Nhiên thật sự không thích có người đụng chạm đến mình, nhưng không có cách nào tránh khai, vì hiện tại bọn họ đang ngồi trên lưng đại Bàng.

" Vân Phong Nhã, ta không thích có người choàng cổ.

"

" Vậy sao?"

Bắc Cung Nhiên thấy Vân Phong Nhã như vậy sản khoái lấy tay ra, nàng thở phào nhẹ nhõm khi, thì cả người cứng lại rồi, vì tay của hắn đặc trên eo của nàng.

" Cung Nhiên không thích, về sau ta chỉ đặc tay trên eo Cung Nhiên thôi.

"

Vân Phong Nhã vẻ mặt chân thành nói.

"Vân Phong Nhã, ta không thích bắt cứ ai đụng vào người ta.

" Bắc Cung Nhiên ném tay Vân Phong Nhã ra, lạnh lùng nói.

Vân Phong Nhã nhìn nàng ta ném tay mình ra, vẻ mặt bắt đầu ủy khuất lên, sống lưng đang ngồi thẳng tắp, cũng bắt đầu khom xuống, tội nghiệp hỏi.

" Cung Nhiên rất ngét ta sao, có phải! có phải ta đã làm sai cái gì không?" Vân Phong Nhã vừa nói vừa xoa xoa vạt áo ủy khuất hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!