"Chúng ta chỉ cần giết chết tên cẩu tạp chủng này, thì Linh thú sẽ không đối với chúng ta động thủ. Ba người các ngươi là cửu cấp Linh sư, giết chết cẩu tạp chủng ngũ cấp Linh sư như trở bàn tay, còn những người còn lại theo ta kiềm chế con Linh thú này."
Những lời này đúng là có thể giúp bọn họ lấy lại được bình tĩnh, cả bọn theo lời phân phối của nhị trưởng lão chia thành hai nhóm tiến lên chiến đấu.
Ba người cửu cấp Linh sư rất tự tin có thể dễ dàng giết chết Vân Phong Nhã trong vòng một chiêu.
Mộng tưởng thường là tốt đẹp như vậy, nhưng khi thực hiện thì mới biết có bao nhiêu gian nan.
Nhị trưởng lão và mấy người Trần gia vô cùng chật vật đối chiến với Tử Điện Báo, lúc này có một người Trần gia thét thảm một tiếng.
Móng vuốt sắt bén như lưỡi hái của Tử Điện Báo không hề lưu tình đâm sâu vào ngực trái của hắn, đến khi rút ra thì hắn đã không còn hơi thở.
Tử Điện Báo cảm giác phía sau có người đánh lén, rất nhanh nó quay 180 độ đưa chi trước vỗ lên người kẻ đang lao đến, nhận lấy một trảo kia khiến hắn bay người ngã nằm trên đất, chỉ nghe.Ầm.. một tiếng, cộng thêm tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.
Sau đó, trong hố sâu chỉ còn là một thi thể nát bét.
Nhị trưởng lão thấy một màn này, cả sống lưng đều lạnh, tại sao đến bây giờ mà ba người kia còn chưa giết chết tên cẩu tạp chủng nữa.
Lão nhìn qua không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy đã làm lão chấn kinh cả lên, ba người hiện tại chỉ còn lại một người còn sống, thế nhưng thương tích đầy mình.
Khi lão nhìn kỹ Vân Phong Nhã thì càng không thể tin vào mắt mình, hắn không phải là ngũ cấp Linh sư mà là thất cấp Linh sư.
Sao có thể?
Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Lão chưa kịp từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại thì đã bị Tử Điện Báo nhẹ nhàng táp một ngụm nuốt lão vào bụng.
Lúc này Vân Phong Nhã cũng từ tốn đi đến, nhìn thi thể dưới đất khoé môi nàng cong cong nói.
"Tiểu Lôi chúng ta nên thu chiến lợi phẩm nha." Nói xong nàng tháo nhẫn trữ vật trên tay bọn họ xuống, sau đó dùng một ngọn lửa hủy thi diệt tích.
Trên mặt đất bấy giờ chỉ còn lại máu tươi ướt đẫm một vùng, biểu hiện đã có một hồi tử chiến ở đây.
(Năm ngày sau, Hồng Diệp Trấn.)
Hồng Diệp Trấn là một trấn không tính là rất lớn, nhưng vì nó nằm bên cạnh sơn lâm mà lá cây ở đây chiếm đại đa số chính là màu đỏ, cho nên mọi người gọi nó là Hồng Diệp Sơn.
Bên trong Hồng Diệp Sơn có rất nhiều ma thú, Linh thú, cho nên nơi này thu hút rất nhiều dong binh đoàn đến làm nhiệm vụ.
Vân Phong Nhã nhìn thấy phía xa là cửa lớn vào Hồng Diệp Trấn, khoé miệng nàng cong cong vì có thể nếm được những món ngon nổi danh của Hồng Diệp Trấn rồi.
Mấy ngày nay nàng ăn những món thịt tự mình nướng, ăn nhiều đến phát ngán luôn rồi nghĩ đến mĩ vị trước sắp được thưởng dụng làm nàng vô cùng cao hứng.
Thế mà lại có người không có mắt nhìn đời cứ hướng về phía nàng lớn tiếng quát tháo, còn làm ra bộ dạng ta đây hơn người mà ra lệnh cho nàng.
"Uy, ta nói tiểu tử nhà ngươi, mau lăn lại đây giúp gia đem Ngu Mã Thú này kéo tới trong thành đi. Nếu ngươi dám không nghe lời đắc tội gia, gia cam đoan sẽ làm ngươi vào không được thành!"
Vân Phong Nhã ở rất xa đã nhìn thấy bọn họ ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây, dưới chân bọn họ nằm là một ma thú cấp thấp Ngu Mã Thú.
Bọn chúng có tập tính thường kết bè kết đội làm quần cư ma thú, hầu hết lính đánh thuê cùng nhóm các nhà thám hiểm yêu thích nhất là vây bắt chúng.
Do hình thể to lớn, da lông, ma thạch là vật liệu khá tốt để luyện khí, ở trong đồng cấp ma thú thì nó được bán với cái giá tốt nhất.
Nhưng nhóm người này không như là một cái dong binh đoàn người bình thường.
Vân Phong Nhã giả vờ như không nghe thấy, cứ tiếp tục đi lên phía trước.
Lúc này một đại hán đầu trọc ăn mặc thân võ phục rách nát, trong tay cầm một thanh đại đao, đứng trước mặt Vân Phong Nhã hung hăng chắn đường nàng.
Hắn phía sau còn có thêm mười mấy Linh sư cùng võ sư, biểu tình không đồng nhất nhìn nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!