Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của nhi tử, Trần Tôn nhảy lên lôi đài ôm Trần Khâm đã bắt tỉnh trong tay, thống khổ ngửa mặt lên trời thét lớn một tiếng.
Thân thể hắn vì tức giận, phẫn nộ, đau đớn mà không ngừng run rẩy oán độc quát lên.
"Cẩu tạp chủng, mới vừa rồi ta lệnh cho ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao? Ngay cả nhi tử ta ngươi cũng dám tổn thương, ngươi muốn chết?"
Hai tròng mắt Trần Tôn như nổ tung, tròng mắt nổi đầy tia máu, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, thần sắc vô cùng điên cuồng mà quát tháo.
"Xin lỗi, ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta làm bất cứ chuyện gì? Hơn nữa người vô liêm sỉ như hắn, chỉ biết đánh lén sau lưng người khác. Ta rộng lòng chỉ phế đôi tay này, đã là may mắn cho hắn rồi."
Khoé miệng nàng gợi lên ý cười, chặc lưỡi tấm tắc vài tiếng làm ra bộ dạng thật đáng tiếc.
"Nếu có người muốn ta chết...! sẽ chết nhanh hơn ta!"
Trần Khâm lúc trước đánh gãy chân Vân Tùng, cháu trai đại trưởng lão sao khi đó không nghĩ đến hạ thủ lưu tình, tha cho người ta một đường lui.
Cho nên, nàng cũng cho hắn nếm thử mùi vị làm phế vật là cảm giác thế nào.
Hắn từ một thiên tài nhận được muôn vàng sủng ái, hiện đã biến thành phế vật ai nấy đều khinh thường, đương nhiên sẽ không thể nuốt trôi, thống khổ hơn là chết.
Trong đó cũng có một chút tư tâm của nàng, vì đại trưởng lão báo xong thù cũ.
Nàng hiểu rõ, theo tính cách của đại trưởng lão từ đây sẽ đứng về phía nàng cùng ngoại công.
Một mũi tên trúng 2 đích, ngu gì không làm.
Ha ha ha. Trần Tôn điên cuồng cười.
"Vân Phong Nhã, ngươi dám đả thương nhi tử ta! Từ nay về sau, Trần gia ta không đội trời chung với Vân gia các ngươi!!!"
Nghe vậy, Vân Phong Nhã đột nhiên làm ra bộ dạng giật mình nói.
"Trần gia chủ, mấy năm nay các ngươi chèn ép, đánh giết, còn phế đi Vân gia đệ tử thoả chí lắm mà. Bây giờ ngươi mới nói câu này, có gì khác với trước kia sau?"
Trần Tôn á khẩu không nói được lời nào, những người có mặt ở đây đều gật đầu đồng ý cách nói của Vân Phong Nhã,
"bây giờ với lúc trước có gì khác nhau." Mọi người nhìn về người thuộc Trần gia đều là khinh bỉ.
Trận đấu cuối cùng cũng kết thúc, Trần gia thua thảm hại, vì có Các Ngọc Trai Tô đại sư và Chương gia làm chứng Trần gia có uất hận, phẫn nộ đến mấy cũng không dám trắng trợn trở mặt.
Cho nên Vân gia thong thả lấy về gia sản của mình từ trong tay Trần gia, hiên ngang rời khỏi sân đấu, khi đi lướt qua Chương gia chủ sẽ dừng lại một lát nói tiếng cáo từ.
Vân Phong Nhã cảm thấy có một ánh mắt chăm chú nhìn mình, nàng theo bản năng nhìn qua, thì thấy một tiểu cô nương hồng y, cùng mình không sai biệt tuổi tác.
Vân Phong Nhã thấy tiểu cô nương xinh đẹp cũng nhìn nàng ta nở ra một nụ cười chào hỏi.
Sau đó quay đầu cùng Vân gia mọi người trò chuyện, vì thế mà không chú ý đến thiếu nữ kia bởi cái cười vô tình này mà ngây dại.
Nàng không ai khác chính là Chương Băng Nhi, là vị hôn thê trước kia của Vân Phong Nhã.
Nàng ta không ngờ người bị nàng khước từ hôn ước sẽ không hề để bụng chuyện xưa mà cười với mình.
Nàng lại càng không tưởng người mà mình bỏ lỡ lại tuấn mỹ ưu tú đến như vậy.
Nếu như lúc trước nàng chịu đi gặp mặt Vân Phong Nhã một lần, thì hôm nay nàng sẽ không....! Nghĩ đến đây, nàng trong lòng sinh ra cảm giác hối hận cũng đã quá muộn.
Bây giờ ở Vân gia có bao nhiêu vui vẻ, thì Trần gia là bao nhiêu mù mịt, tang thương.
Trần Tôn nhìn nhi tử hôn mê trên giường, bên cạnh truyền tới âm thanh khóc lóc của nữ nhân, khiến cho hắn không kiên nhẫn nhíu mày quát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!