Vân Phong Nhã nhíu mày nhìn người trước mặt, trong trí nhớ thì nàng chưa từng gặp qua, nhưng cái tên này tại sao lại nghe quen như vậy.
Nàng chợt nhớ ra hắn là ai, hắn chính là người ba năm trước đánh gãy chân tôn tử của đại trưởng lão.
Lại nói, muốn chân tôn tử đại trưởng lão khôi phục, chỉ có ngũ cấp đan dược Hoàn Cốt Đan mới có thể chữa lành.
Mà Đông Lân Quốc chỉ có hai người có thể luyện thành ra nó, một là viện trưởng đệ nhất Linh Sư học viện, là ngũ cấp luyện đan sư, người thứ hai là hội trưởng luyện đan sư công hội, là lục cấp luyện đan sư.
Một đầu ngón tay của họ cũng đủ diệt Vân gia, nói chi là đến giúp Vân gia luyện đan.
Vân Phong Nhã nhìn về phía đại trưởng lão Vân gia không ngoài dự đoán, trong mắt đại trưởng lão đỏ ngầu không che giấu được sát ý.
Nhi tử và con dâu của ông, ngoài ý muốn mà chết, chỉ để lại cho ông một tôn tử.
Ông xem tôn tử quý như mạng sống của mình vậy, nhưng ba năm trước, Trần Khâm khiêu chiến, đem tôn tử ông đánh thành tàn phế.
Ông tức giận tìm Trần gia đòi công đạo, không ngờ bị lão gia chủ Trần gia đánh trọng thương.
Hắn còn tàn nhẫn để lại một câu nói.
"Kẻ yếu không nên tồn tại trên đời."
"Bổn thiếu gia còn tưởng là đại nhân vật nào của Sao Tinh Linh sư học viện đâu, thì ra là Sao Tinh Linh sư học viện ngoại ban đệ tử mà thôi." Vân Phong Nhã trào phúng nhìn Trần Khâm.
Trần Khâm nghĩ, khi mình nói ra tên họ sẽ khiến mọi người ở đây nhất định sẽ đỏ mắt hâm mộ hắn, nhưng hắn không ngờ...! lại có kẻ ngông cuồng hơn cả hắn, nhận thấy ánh mắt Vân Phong Nhã trào phúng nhìn hắn, hắn xiết chặt nắm đấm, sát ý xẹt qua trong mắt rất nhanh rồi biến mất.
Tuy Trần Khâm che giấu sát ý rất nhanh, nhưng vẫn bị Vân Phong Nhã đã nhìn thấy, khoé môi nàng tà ác cong cong.
Thanh âm hơi lười biến vang lên.
"Bổn thiếu gia cũng muốn biết thiên tài Trần gia thực lực chân thật như thế nào? Hy vọng không giống như Trần Hoài, một kích cũng chịu không nổi. Đúng là phế vật!!!"
Vân Phong Nhã trào phúng, mỉa mai nói.
Ngươi!!!
Nghe Vân Phong Nhã châm chọc, Trần Khâm và Trần gia mọi người sắc mặt đều khó coi, thực lực của Trần Hoài còn gọi là phế vật.
Vậy bọn họ thì sao?
Cả phế vật cũng không bằng.
Mọi người dưới khán đài, nhìn thấy hai người bọn họ giằng co, đều kích động cả lên.
Một người mười ba tuổi ngũ cấp Linh sư, một người một năm trước cũng đã là lục cấp Linh sư, nếu bọn họ đối chiến, không biết kết quả như thế nào?
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều hưng phấn vô cùng.
"Các ngươi nói xem, ai sẽ thắng?"
"Ta cảm thấy, Trần gia nhị công tử sẽ thắng, một năm trước Trần gia nhị công tử đã là lục cấp Linh sư, bây giờ ít nhất cũng đã nửa bước, sắp bước vào thất cấp Linh sư đi?"
Mọi người điều gật đầu tán thành, tiếng nghị luận càng thêm sôi nổi, tuy rằng bọn họ không tin Vân Phong Nhã có thể thắng, nhưng bọn họ cũng rất chờ mong trận chiến này.
Trần Khâm rất tự tin mình sẽ thắng, vì hắn có đan dược, có thể trong thời gian ngắn, làm tăng lên thực lực của Linh sư.
Tuy đổi lại, sẽ tồn tại di chứng, là trong vòng ba năm tốc độ tiến giai của hắn sẽ biến chậm, nhưng vì có thể thu phục Vân gia hắn cũng vui vẻ mà dùng chúng để chiến thắng trận này.
Trần Khâm rút ra vũ khí của bản thân, một thanh kiếm sắc bén màu đỏ, ngay tại thời điểm hắn muốn động thủ, bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Vân Phong Nhã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!