Sáng sớm.
Lâm Vân Dật dẫn Giang Nghiên Băng đi dạo trên núi, tình cờ gặp Lâm Viễn Kiều.
Lâm Viễn Kiều đang luyện kiếm trên đỉnh núi, không ít thành viên của tiểu đội nuôi gà trốn ở phía xa quan sát.
Giang Nghiên Băng nhìn Lâm Vân Dật, nói: "Phụ thân ngươi thật chăm chỉ! Sáng sớm đã luyện kiếm."
Lâm Vân Dật: "Là một gia chủ, đương nhiên phải chăm chỉ hơn một chút. Hy vọng của gia tộc tạm thời đều đặt trên vai phụ thân cả rồi."
Giang Nghiên Băng: "Tạm thời?"
Lâm Vân Dật gật đầu, nói: "Tạm thời chỉ có thể trông cậy vào phụ thân tiến giai Trúc Cơ, đợi vài năm nữa, sẽ không cần đến ổng nữa."
Giang Nghiên Băng nghe Lâm Vân Dật nói vậy, cảm thấy bị một cú sốc cực lớn.
Giang Nghiên Băng nhìn Lâm Viễn Kiều trên đỉnh núi, đột nhiên kinh ngạc trợn to mắt: "Đây là..."
Lâm Vân Dật chắp tay sau lưng, hỏi: "Sao vậy?"
Giang Nghiên Băng: "Kiếm ý, phụ thân ngươi đã lĩnh ngộ được kiếm ý."
Lâm Vân Dật: "Ngươi tinh mắt thật đấy! Kiếm ý thôi mà, cũng không có gì đáng khen ngợi."
Giang Nghiên Băng có chút kích động: "Đây chính là kiếm ý đó! Nghe nói, chỉ có thiên tài kiếm đạo mới có thể lĩnh ngộ được kiếm ý."
Lâm Vân Dật phất tay, một đạo kim sắc kiếm khí cắt ngang, một cây đại thụ bị chặt đứt làm đôi.
Giang Nghiên Băng nhìn Lâm Vân Dật, nói: "Ngươi..."
Lâm Vân Dật thản nhiên như không: "Kiếm ý thôi mà, không phải chuyện gì to tát."
Giang Nghiên Băng trợn tròn mắt, cú sốc quá lớn khiến hắn có chút thất thần.
Giang Nghiên Băng: "Ngươi cũng lĩnh ngộ được kiếm ý!"
Lâm Vân Dật: "Không phải thứ gì ghê gớm đâu, ngươi muốn học, ta có thể dạy ngươi."
Giang Nghiên Băng: "Có thể sao?"
Lâm Vân Dật: "Đương nhiên."
Giang Nghiên Băng: "Ta muốn học."
Trước đây khi đối chiến với rắn mào gà, hắn đã phát hiện kiếm thuật của Lâm Vân Dật cao siêu phi thường, bây giờ xem ra, đối phương rất có thể lúc đó đã lĩnh ngộ được kiếm ý.
Nếu Giang Đàm Nhi mà biết được thực lực của Lâm Vân Dật, hẳn sẽ không dễ dàng từ hôn như vậy.
Giang Nghiên Băng cúi mắt, phụ thân và mẫu thân trước đây đã rất tò mò về Lâm Vân Dật, vị tu sĩ ngũ linh căn của Lâm gia này, chỉ là vị này luôn có chút bí ẩn, người ngoài hiểu về hắn không nhiều.
Phụ thân vẫn luôn cho rằng, Lâm Vân Dật có lẽ thông minh, nhưng luận về thiên phú tu luyện vẫn không bằng mình, xem ra phụ thân đã sai lầm tai hại rồi.....
Các thành viên của tiểu đội nuôi gà vây quanh Lâm Vân Tiêu.
"Tiêu ca, sao huynh không đi theo Dật ca vậy!"
Lâm Vân Tiêu: "Tam ca chê ta ngứa mắt, đuổi ta đi rồi."
"Dật ca lần này đúng là ngã cây thật rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!