Tại Giang gia.
Giang Hoài Thanh hỏi: "Lâm Vân Văn đã tiến giai Luyện Khí tầng sáu rồi sao?"
Giang Đàm Nhi gật đầu, đáp: "Vâng, đúng vậy."
Trước kia, Giang Đàm Nhi vẫn cho rằng Tả Ngôn ưu tú hơn Lâm Vân Văn nhiều, nhưng khi nghe tin Lâm Vân Văn đã đột phá lên Luyện Khí tầng sáu, trong lòng nàng vẫn có chút gì đó không thoải mái.
Giang Hoài Thanh trầm ngâm: "Tốc độ tiến giai của tên này hơi nhanh thì phải!"
Giang Đàm Nhi buồn bực nói: "Chắc là do cắn thuốc rồi."
Giang Hoài Thanh: "Rất có thể. Mấy năm nay Lâm gia mua không ít đan dược. Nhưng mà, nghe nói Lâm Vân Võ cũng đã tiến giai Luyện Khí tầng sáu."
Giang Đàm Nhi kinh ngạc: "Lâm Vân Võ cũng tiến giai rồi ư?"
Giang Hoài Thanh: "Đúng vậy. Tuy Ngự Thú Tông thiên tài nhiều như mây, nhưng biểu hiện của Lâm Vân Võ ở đó cũng không tệ đâu."
Giang Đàm Nhi hỏi: "Có vị Kim Đan trưởng lão nào để mắt tới hắn không?"
Giang Hoài Thanh: "Sao có thể chứ? Lâm Vân Võ tuy không tệ, nhưng muốn lọt vào mắt xanh của Kim Đan trưởng lão thì vẫn còn kém một chút."
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Giang Hoài Thanh lại có chút bất an.
Lâm Vân Võ đã đủ ưu tú rồi, nếu vận may của hắn tốt hơn một chút, có lẽ sẽ được một vị Kim Đan trưởng lão nhìn trúng. Đến lúc đó, Lâm Vân Võ và Giang Việt Nhiễm có lẽ sẽ trở thành đối thủ của nhau.
Giang Hoài Thanh trong lòng có chút tiếc nuối, xét về tư chất cá nhân và thực lực, Lâm Vân Văn dường như nhỉnh hơn một bậc. Tiếc là Lâm gia không biết điều, nếu không thì Lâm Vân Văn cũng là một lựa chọn không tồi.
Giang Đàm Nhi nói: "Ngự Thú Tông là tông môn chuyên về ngự thú, ở đó ngoài việc xem xét tư chất của tu sĩ, họ còn xem cả linh sủng. Nghe nói Lâm Vân Võ đã khế ước một con bọ ngựa què chân, nhưng đã lâu không thấy xuất hiện, có lẽ chết rồi cũng nên."
Giang Hoài Thanh: "Chắc vậy. Tu sĩ thay đổi linh sủng cũng là chuyện thường tình, chỉ là cũng không nghe nói hắn có linh sủng mới nào."
...
Thời gian cứ thế thấm thoát thoi đưa, tu vi của mấy người Lâm Vân Dật cũng tăng lên từng ngày.
Lâm Vân Văn: "Tam đệ, gần đây trong gia tộc đang lan truyền một tin đồn."
Lâm Vân Dật: "Tin gì vậy?"
Lâm Vân Văn: "Nghe nói lúc Giang Nghiên Băng còn ở Giang gia đã dẫn theo con hồ ly đi ăn vụng đồ trong bếp nhỏ của Giang Đàm Nhi."
Lâm Vân Dật: "Tin này từ Giang gia truyền ra à?"
Lâm Vân Văn: "Đúng vậy."
Lâm Vân Dật: "Giang gia tung tin này ra là có ý gì chứ? Chẳng phải là đang muốn nói cho thiên hạ biết Giang gia coi thường Lâm gia đến mức nào, đến nỗi vì muốn thoát khỏi hôn ước mà đẩy một người phẩm hạnh không đàng hoàng vào Lâm gia để thay thế cho Giang Đàm Nhi hay sao?"
Lâm Vân Văn: "Tin này có lẽ do Giang Đàm Nhi tung ra đấy. Trước đây đệ cứ ngăn cản phụ thân, mẫu thân tặng quà, dù có tặng cũng chỉ là mấy món rẻ tiền. Kết quả là, từ khi Giang Nghiên Băng đến, ngày nào đệ cũng cho người ta một con gà. Cách đối xử khác biệt một trời một vực như vậy, không chọc người ta nổi đóa mới lạ."
Lâm Vân Dật: "Cũng có lý."
Lâm Vân Dật liếc nhìn Lâm Vân Văn, đại ca tiến giai Luyện Khí tầng sáu, đối với đám tu sĩ bên Giang gia mà nói, chắc hẳn là một cú sốc không nhỏ.
Lâm Vân Văn: "Tam đệ đang nghĩ gì vậy?"
Lâm Vân Dật: "Phải ăn vụng thì chắc chắn là do ở Giang gia không được ăn no. Giang gia đúng là không biết đối nhân xử thế."
Lâm Vân Văn: "Tam đệ nói phải. Con hồ ly của A Nghiên hình như có huyết mạch bất phàm, nhưng trông vẫn còn là thú non. Giai đoạn ấu thú mà không được ăn no, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!