Chương 336: (Vô Đề)

Trì Nguyệt Lăng đối mặt với vẻ lạnh lùng của Trì Cẩn, thăm dò tin tức.

Trì Cẩn cảm thấy Lâm Tứ chính là một kẻ giả heo ăn thịt hổ, trông thì ngây ngô, nhưng thực tế lại nói chuyện không kẽ hở.

Trò chuyện lâu như vậy, nàng cũng không moi được thông tin gì hữu ích.

Trì Cẩn nhìn Trì Nguyệt Lăng, nói từng chữ một: "Trì Nguyệt Lăng, đây là vị hôn phu của ta, ngươi đừng nhìn hắn chằm chằm như vậy, ta không thích."

Trì Nguyệt Lăng trách móc: "Đường huynh, đây là đang đề phòng ta sao!"

Trì Cẩn: "Không sai, đúng là đang đề phòng ngươi đấy, dù sao thì ngươi cũng có tiền án không phải sao?"

Trì Nguyệt Lăng mặt đỏ bừng, "Đường huynh sao có thể nói ta như vậy?"

Trì Cẩn: "Ngươi và Nhiếp Lăng chẳng lẽ không có một chân sao?"

Trì Nguyệt Lăng mặt đỏ bừng, nói: "Chúng ta trong sạch..."

Trì Cẩn: "Không cần giải thích, ngươi cướp Nhiếp Lăng cũng không sao, cướp thì cướp rồi, nhưng ngươi đừng có ý đồ với hắn, ta không thích."

Trì Nguyệt Lăng mím môi, có chút bất ngờ.

Trì Cẩn tính tình lạnh lùng, vốn dĩ Trì Nguyệt Lăng còn tưởng vị này bản tính như vậy, không ngờ bây giờ lại bảo vệ của như vậy.

Lâm Vân Tiêu nghiêm túc tỏ lòng trung thành: "A Cẩn, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không bị người khác cướp đi, ta không giống tên ngốc Nhiếp Lăng kia, mắt nhìn của ta rất tốt."

Trì Cẩn cười cười, nói: "Ta biết."

Trì Nguyệt Lăng mặt đỏ bừng, có cảm giác bị sỉ nhục.

Trì Cẩn nhìn Trì Nguyệt Lăng, có chút bực bội.

Y và Lâm Tứ khó khăn lắm mới gặp lại nhau, Trì Cẩn thật sự không hiểu tại sao Trì Nguyệt Lăng lại ở đây, nàng đứng đây quả thực có chút chướng mắt.

Trì Cẩn không kiên nhẫn nói: "Trì Nguyệt Lăng, nếu ngươi không có chuyện gì quan trọng thì mời về cho."

Trì Nguyệt Lăng sững sờ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện quan trọng, "Mấy vị sư huynh nghe nói kỳ lân tử của Phong Lôi Tông đã đến, muốn tỷ thí một phen, không biết có tiện không."

Trì Cẩn có chút nghi ngờ nói: "Tỷ thí? Đang yên đang lành, sao mấy tên đó lại nghĩ đến việc tỷ thí, ngươi là người khởi xướng?"

Trì Nguyệt Lăng có chút lúng túng nói: "Đường huynh nghĩ đi đâu vậy, là mấy vị sư huynh trong tông môn muốn chiêm ngưỡng phong thái của đệ tử Lôi trưởng lão."

Lâm Vân Tiêu có chút tò mò hỏi: "Là Trúc Cơ tìm ta tỷ thí sao?"

Trì Nguyệt Lăng: "Tất nhiên, Kim Đan trưởng lão sẽ không ỷ lớn h**p nhỏ."

Lâm Vân Tiêu có chút khó hiểu nói: "Trúc Cơ tại sao lại nghĩ quẩn đi tìm ta tỷ thí? Thích ăn hành à?"

thí

-k xem các bé ăn hành quát bét trấm cơm và quợt rét chắm khơm.

Trì Nguyệt Lăng nghe vậy, có chút không vui, lời này của vị này là hoàn toàn không coi các Trúc Cơ của Vô Cực Tông họ ra gì!

Trì Nguyệt Lăng buồn bực nói: "Đường huynh là thiên chi kiêu tử của tông ta, người ngưỡng mộ rất nhiều, đạo hữu dù sao cũng là người ngoại tông, có câu nói, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, trên dưới tông môn đều hy vọng đường huynh có thể kết đạo với người trong tông, đạo hữu đến cầu hôn, các đồng môn trong tông tự nhiên không cam lòng."

Lâm Vân Tiêu gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết, "A Cẩn ưu tú như vậy, người ngưỡng mộ nhiều cũng khó tránh khỏi, nhưng cũng không sao, ta sẽ khiến họ biết khó mà lui."

Trì Cẩn liếc nhìn Trì Nguyệt Lăng một cái, thầm nghĩ: tính cách của Lâm Vân Tiêu khác với người thường, màn khiêu khích ly gián này của Trì Nguyệt Lăng chắc chắn sẽ là công dã tràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!