Dự yến xong, tâm trạng của Lâm phụ và Lâm mẫu có chút phức tạp.
Lâm Vân Dật hỏi: "Phụ thân, mẫu thân, hai người sao thế?"
Lâm Viễn Kiều có phần phiền muộn, đáp: "Yến tiệc của Giang gia tổ chức thật náo nhiệt, tu sĩ Trúc Cơ đến dự không ít. E rằng nha đầu nhà họ Giang kia đã thực sự phất lên ở Ngự Thú Tông rồi. Nàng ta đã bái một Kim Đan làm sư phụ, tương lai có khả năng lớn sẽ leo lên được cảnh giới Kim Đan."
Giang gia xuất hiện một phượng hoàng, một tiểu tu sĩ trong gia tộc tấn giai Luyện Khí tầng ba thôi mà cũng khua chiêng gõ trống tổ chức ăn mừng, một khung cảnh phồn vinh hưng thịnh.
So ra thì Lâm gia bọn họ lại kém xa, rõ ràng tiểu Tam, tiểu Tứ đều đã tấn giai Luyện Khí tầng bốn mà vẫn phải giấu giếm, che đậy.
Dường như rất nhiều gia tộc đều muốn cưới Giang Đàm Nhi, như vậy thì hôn ước giữa tiểu Tam và nàng ta đã trở thành vật cản.
Trên yến tiệc, không ít tu sĩ đã bóng gió mỉa mai, nói con trai hắn phúc khí thật tốt.
Lâm Vân Dật ngạo nghễ nói: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, con trai của người sớm muộn gì cũng sẽ thành đạt hơn nàng ta."
Lâm Viễn Kiều: "Con đúng là tự tin thật đấy!"
Lâm Vân Dật chắp tay sau lưng: "Đương nhiên rồi, cầu người không bằng cầu mình. Trước khi con trai của người có tiền đồ, phụ thân vẫn nên nghĩ cách tấn giai Trúc Cơ thì hơn, kẻo lại không chờ được đến ngày con trai tấn giai Kim Đan."
Lâm Viễn Kiều nhìn bộ dạng ông cụ non của Lâm Vân Dật, lắc đầu nói: "Không lớn không nhỏ."
Lâm Viễn Kiều có chút cạn lời, hắn ngay cả Trúc Cơ còn chẳng dám nghĩ tới, vậy mà lão Tam đã tính đến chuyện Kim Đan rồi!
Lâm Vân Dật: "Sao phụ thân lại nói con như vậy? Vốn dĩ con còn định tặng người một phen cơ duyên, phụ thân mà như vậy thì con ăn một mình đấy. Vừa hay gần đây con tiêu xài cũng hơi nhiều."
Lâm Vân Văn nghe vậy, có chút phấn chấn: "Cơ duyên? Tam đệ, đệ lại phát tài nữa à?"
Lâm Vân Dật: "Không sai."
Lâm Vân Văn: "Cơ duyên gì thế! Mặc kệ phụ thân đi, cho đại ca mở mang tầm mắt với."
Lâm Vân Dật liếc Lâm Vân Văn một cái, nói: "Cũng được thôi."
Lâm Vân Dật lấy ra ba hộp ngọc từ trong Hồng Nguyệt trạc.
"Tử Đan Sâm", "Tẩy Cốt Hoa", "Đoán Tâm Quả."
Lâm Vân Văn trợn tròn mắt, nói: "Cái này... Tam đệ, đệ đúng là phát tài lớn rồi!"
Lâm Vân Dật xua tay, ra vẻ khiêm tốn: "Của cải nho nhỏ thôi, không đáng nhắc tới."
Lâm Vân Văn: "Mấy cây linh thảo này từ đâu ra vậy?"
Lâm Vân Dật: "Nhặt được."
Lâm Vân Tiêu: "Tam ca, không chỉ nhặt được nhiêu đây đâu, trong phòng thuốc còn nhiều lắm."
Lâm Vân Văn nhìn Lâm Vân Dật một cái, nói: "Mấy loại linh thảo này đâu phải thứ có thể tùy tiện nhặt được."
Lâm Vân Dật: "Là nhặt được trong Hồng Nguyệt trạc."
Thẩm Thanh Đường có chút kích động: "Trong chiếc vòng lại có cả những thứ này, ta vậy mà lại không hề hay biết."
Lâm Viễn Kiều nghi ngờ liếc nhìn Lâm Vân Dật, hỏi: "Con phát hiện ra linh thảo trong vòng tay từ lúc nào?"
Lâm Vân Dật: "Đương nhiên là phát hiện từ sớm rồi. Con lo phụ thân biết trong vòng tay có càn khôn khác sẽ quá phấn khích, mất chừng mực, nên mới để đến sau yến tiệc mới nói."
Lâm Viễn Kiều có chút cạn lời: "Trong mắt con, phụ thân lại là người không giữ được bình tĩnh như vậy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!